Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa vang lên.
"Chuyển phát nhanh của ngươi!"
Có người hô to ở bên ngoài.
Liễu Bình mở cửa.
Một cái hộp giấy cao hơn nửa người được đẩy vào.
Người đưa hàng mặc một bộ chế phục của công ty chuyển phát nhanh, trên đầu
lại hiện lên một hàng chữ nhỏ: “Đến từ thế giới chân thật”.
"Hàng đã được đưa đến, ta đi đây, cố lên."
Người nọ gật đầu và nói với Liễu Bình.
"Đa tạ người đặc biệt đi một chuyến."
Liễu Bình ôn hòa cười nói.
Phanh! Cánh cửa được đóng lại.
Liễu Bình mở cái hộp giấy ra, chỉ thấy bên trong quả nhiên có một cây tỳ bà
màu xanh đậm.
"Đã lâu chưa thử qua vật Âm hệ, không biết dùng hồn lực thúc giục thì sẽ mang
đến hiệu quả gì..."
Liễu Bình vừa nói, vừa lấy tỳ bà ra.
Chỉ thấy trong hư không hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Triều Phượng.”.
"Nhạc cụ, Thần Khí."
"Tất cả công kích được tung ra từ tỳ bà này sẽ trở thành tổn thương chân thật,
không bị bất cứ phòng ngự nào ngăn cản lại."
Là thứ tốt! Liễu Bình lập tức hứng khởi, phất tay lên đàn hát: "Ngân chúc thu
quang lãnh họa bình."
"Bích thiên như thủy dạ vân khinh,"
"Nhạn thanh viễn quá tiêu trong khứ,"
"Thập nhị lâu trung nguyệt tự minh."
(1) Dịch nghĩa: Ngọn nến bạc, toả ra ánh sáng thu, chiếu lên bức bình phong giá
lạnh Trời xanh như nước, mây đếm mỏng nhẹ Tiếng nhạn xa đã bay qua Tiêu
Tương Trong khoảng mười hai lầu, một vầng trăng tự sáng Tiếng hát còn chưa
dứt thì ngoài cửa bỗng vang lên một loạt tiếng vỗ tay.
"Làn điệu thật hay! Làn điệu thật hay!"
Cảnh cửa bị đẩy ra.
Triệu Hồng Tài và một nữ giáo viên đeo kính cùng đi vào.
ễ ố
Nữ giáo viên gia đánh giá Liễu Bình từ trên xuống dưới, sau đó mở miệng nói:
“Giọng hát hay, người cũng đẹp trai, đúng lúc bộ sự vụ đặc thù của chúng ta
cũng đang suy xét đẩy ra một người để tuyên truyền hình tượng, trò có hứng thú
hay không?"
Ở trên đầu nàng cũng hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Đến từ thế giới chân thật."
Nữ giáo viên nháy mắt với hắn.
Liễu Bình cười cười, đứng lên nói: “Đương nhiên ta bằng lòng làm thêm chút
chuyện cho bộ môn."
Nữ giáo viên gật gật đầu, đưa một thẻ bài cho Liễu Bình rồi truyền âm: “Thông
qua số lượng lớn bói toán, chúng ta phát hiện quái vật kia vẫn quyết định giết
người để ngăn ngừa hậu hoạn, các cường giả đứng đầu trên thế giới chế tạo
khẩn cấp một thẻ bài, hy vọng người có thể tránh được đợt hung hiểm này."
Truyền âm kết thúc.
Nữ giáo viên vỗ vỗ bả vai hắn, lớn tiếng nói: “Luyện tập cho tốt, ngày mai tới
tham gia kiểm tra, sau khi qua khảo sát thì người sẽ đại diện cho bộ sự vụ đặc
thù để tham gia các loại hoạt động.”.
"Vâng."
Liễu Bình nói.
Nữ giáo viên chắp tay sau lưng, sau đó rời đi với Triệu Hồng Tài.
Trong khoảnh khắc xoay người, hàng chữ “Đến từ thế giới chân thật"
trên đầu nàng cũng đã biến mất.- - Bọn họ đi rồi.
Liễu Bình còn chưa kịp đóng cửa lại thì đã thấy cánh cửa bị đẩy ra lần nữa.
Lâm Nguyệt đứng ở bên ngoài.
Cô ả mang vẻ mặt lạnh như băng mà nói: “Rốt cuộc ngươi là ai? Rốt cục muốn
làm gì ở chỗ này?"
Một luồng sát khí hung lệ phát ra từ trên người cô ả.
"Ngươi đoán thử xem?"
Liễu Bình hỏi.
"Mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần giết người thì dù ngươi có nhiều thủ đoạn đến mấy,
cũng không tạo nên bọt sóng nổi."
Lâm Nguyệt cười lạnh nói.
Liễu Bình nhìn về phía thẻ bài trong tay.
Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không: “Thẻ
bài Thu Hút Sự Chú Ý."
"Thẻ bài hệ biểu diễn."
"Sử dụng thẻ bài này, người sẽ tự động kết nối với tất cả thiết bị truyền thông và
giải trí trên thế giới, có được kênh dành riêng cho mình, dù là kẻ nào cũng có
ể ầ ố ấ ấ ấ
thể thông qua đầu cuối thấy được nhất cử nhất động của ngươi."
"Thẻ bài hệ biểu diễn đầu tiên trong lịch sử."
"-- Chế tác hoàn mỹ nhờ sự phụng hiến hết sức đến từ tất cả các cao thủ đứng
đầu thế giới chân thật."
Liễu Bình tung thẻ bài ra, hắn đáp lại: “Ta muốn gia nhập giới giải trí."
Gia nhập giới giải trí? Lâm Nguyệt nhìn về phía thẻ bài kia.
Phanh! Chỉ thấy thẻ bài phát ra một tiếng vang nhỏ, sau đó biến mất tăm hơi.
Giây tiếp theo -- Một ánh đèn rọi xuống từ nóc nhà, chiếu lên trên người Liễu
Bình.
Theo sát sau đó là một giọng nữ mềm dịu nhẹ nhàng: “Kênh cá nhân của riêng
Liễu Bình đã được mở ra."
"Hắn là chức nghiệp giả đầu tiên bước vào giới giải trí trong lịch sử."
"Các kênh lớn bắt đầu đề cử."
"Năm,"
“Bốn,"
“Ba,"
“Hai,"
“Một, “Biểu diễn bắt đầu!"
Liễu Bình ôm tỳ bà rồi ngồi xuống ghế, ăn nói rất tự nhiên: “Xin chào các vị
khán giả."
"Ta là thành viên kiến tập của bộ sự vụ đặc thù thế giới - Liễu Bình."
"Hôm nay là lần đầu tiên đứng trước mặt mọi người, ta muốn cảm ơn thầy cô và
bạn học Lâm Nguyệt của ta --"
"Bạn học Lâm Nguyệt đang đứng ở bên cạnh."
Một ánh đèn chiếu thẳng xuống người Lâm Nguyệt.
Cô ả cứng đờ, sát khí trên người lập tức tan đi rất nhiều.
Đây là phát sóng trực tiếp! Nhờ sự đề cử của các nhà truyền thông lớn, hiện tại
càng ngày càng nhiều người đang xem!
"Các ngươi... Chào!"
Lâm Nguyệt miễn cưỡng cười nói.
Liễu Bình lại kéo một cái ghế qua, lôi kéo Lâm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh
hắn, mở miệng nói: “Chúng ta là thành viên kiến tập của tổ thứ bảy, hiện giờ
đang học ở đại học Thủ Đô."
"Sau đây ta xin đàn một đoạn nhạc tỳ bà cho mọi người nghe trước."
"A, đúng rồi, Lâm Nguyệt biết ca hát không?"

Liễu Bình nhìn nàng, nghiêm túc hỏi.
Trong hư không trước mặt hai người, từng hàng lời nhắn của người xem hiện ra:
“Người mới của bộ sự vụ đặc thù à? Thú vị."
"Các ngươi đều là chiến sĩ cường đại, còn có tài nghệ như vậy sao? Giỏi quá!"
"Cứu vớt thế giới dựa vào các ngươi, hy vọng phát sóng trực tiếp thêm một vài
đoạn ngắn chiến đấu với quái vật, để người thường chúng ta cũng hiểu biết một
chút."
"Tới hát một bài đi, chúng ta đều muốn nghe!"
"Đúng vậy, tới tới tới, hát một bài thì ta tặng hỏa tiễn cho các ngươi!"
Những lời nhắn lại chi chít không ngừng hiện ra.
Người xem càng ngày càng nhiều.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên chức nghiệp giả tiến quân giới giải trí! Liễu
Bình nụ cười nói: “Được rồi, có người đánh thưởng mấy trăm đồng cho chúng
ta, sinh hoạt phí đã đủ rồi -- Lâm Nguyệt, người hát một bài đi."
Nếu... chuyện nhân loại và vật thể không rõ cấp 500 ngồi cạnh nhau ca hát thật
sự trở thành sự thật.- - Đây sẽ là thời khắc mang tính lịch sử.
Bởi vì chưa từng có chuyện như vậy xảy ra.
Điều này có thể trợ giúp nhân loại nghiên cứu tập tính và cảm xúc của vật thể
không rõ.
Liễu Bình nhìn về phía Lâm Nguyệt.
Chỉ thấy sát khí trên người cô ả đã sớm tan hết, đáp lại với vẻ mặt cứng đờ:
“Ngại quá, ta không giỏi ca hát mấy."
Trên mặt Liễu Bình vẫn treo nụ cười tươi tắn dào dạt, hắn vui vẻ nói: “Xin lỗi,
bạn học của ta không giỏi hát lắm, vậy để cô ấy nhảy một điệu cho mọi người
đi."
Hắn cúi đầu, bắt đầu gảy đàn tỳ bà.
Tiếng âm nhạc duyên dáng lập tức bao phủ toàn bộ ký túc xá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK