Đống hài cốt trên mặt đất giật giật, lại không đứng dậy.
Liễu Bình tiếp tục vung tay lên, bao bọc lấy toàn bộ phòng bằng đặc hiệu “Hư
vô”.
Cứ như vậy... Mặc kệ trong phòng có động tĩnh gì thì bên ngoài cũng không thể
phát hiện.
"Làm tuyệt lắm, Liễu Bình."
Nữ Tử Thần châm một điếu thuốc, hút một ngụm thật sâu rồi mới ngồi xổm
xuống trước mặt hài cốt, đưa tay đè lên đầu lâu.
Tạm ngừngg mấy phút.
Nàng mở miệng nói: “Linh hồn đã bị ăn sạch, chỉ còn lại xương cốt... Thông
qua ký ức xương cốt, chúng ta có thể biết đây là một ma pháp sư –– là dạng
mạnh nhất, hắn bị cầm tù ở chỗ này, dùng làm các loại nghiên cứu, cuối cùng
không chịu đựng nổi mà chết."
"Nghiên cứu gì?"
Liễu Bình hỏi.
Nữ Tử Thần nhíu nhíu mày, trầm ngâm mà nói: “Có lẽ là các loại ma pháp phản
chế và phòng ngự..."
Thượng đế cắt ngang lời nàng ta: “Người này chết khi bị dùng để nghiệm chứng
tập hợp thiết lập."
"Nghiệm chứng?"
Liễu Bình lặp lại.
"Đúng vậy, ma pháp của hắn đã đạt tới đỉnh cao, bị chóp tới hoàn thiện tập hợp
thiết lập của bọn quái vật Ác Mộng để phản chế chúng sinh."
Thượng đế nói.
"Thì ra là nơi như vậy...”.
Liễu Bình ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ sờ đống hài cốt kia.
Tên hài cốt có chi chít những dấu vết thật sâu, hiển nhiên là phải gánh chịu tra
tấn khó có thể tưởng tượng.
"... Chậc."
Liễu Bình lắc đầu, đứng lên, nhìn ra phía ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài là vách đá liếc nhìn không thấy điểm cuối, trên đó là một
loạt những thứ tương tự như phòng ở, chúng chi chít, không thể đếm hết.- - Tất
cả những căn phòng đó đều vắng lặng không một tiếng động.
ầ ễ ể
Dựa vào thần niệm, Liễu Bình có thể cảm ứng được tình hình trong những căn
phòng đó.
Những người bị cầm tù tại đây đều đã chết.
Chỉ có hài cốt trống rỗng nằm lại nơi này.
Tập hợp thiết lập nhờ thế mà được hoàn thiện, hơn nữa có thể phản chế chúng
sinh, không cần lo bị sức mạnh của chúng sinh gây thương tích.
Liễu Bình rơi vào trầm mặc.
Nữ Tử Thần ném đến một điếu thuốc rồi nói: “Tâm tình không tốt thì hút một
điếu, yên tâm, đây là thuốc lá bình thường."
Liễu Bình nhận lấy điếu thuốc, đầu ngón tay bốc cháy một ánh lửa để châm, sau
đó hút một ngụm thật sâu.
"Ngươi biết hút à."
Nữ Tử Thần cảm thấy hứng thú mà nói.
"Lúc ta lăn lộn trong ma đạo còn phát minh một loại thuốc lá đặc biệt, hiện tại
đã không nhớ rõ tên, tóm lại lúc ấy rất làm người ra chấn động."
Liễu Bình nói.
"Vì sao lại làm người ta chấn động?"
"Bởi vì ta trộn lẫn một vài linh hồn súc sinh vào thuốc lá, hút vào đặc biệt sung
sướng."
Hắn ngậm thuốc lá, chậm rãi đi đến trước bức tường sụp đổ, nhìn ra hư không
bên ngoài.
Một vệ sĩ cả người tản ra tinh quang lặng lẽ bay qua.
Liễu Bình đứng bất động.
Chung quanh là một mảnh hắc ám, chỉ có thể thấy điếu thuốc hắn ngậm ngoài
miệng sáng sáng tối tối, im lìm dâng lên ra sương khói, thấm vào trong bóng tối,
dần dần lan ra.
Bởi vì không có gió, lớp sương khói này càng ngày càng nồng nặc, khiến thân
thể Liễu Bình cũng trở nên mơ hồ.
"Suy nghĩ cái gì vậy?"
Nữ Tử Thần nhẹ nhàng hỏi.
"Chúng sinh ai cũng khổ."
Liễu Bình nói.
"Thần linh cũng rơi vào cực khổ, không thể tự cứu, huống chi là chúng sinh."
Nữ Tử Thần nói.
Liễu Bình phun ra một ngụm khói, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
"Ta là người đầu tiên nhảy ra khỏi tập hợp thiết lập, đúng không."
ắ
Hắn hỏi.
"Cái này thì phải hỏi thượng đế."
Nữ Tử Thần nhún vai và nói.
Thượng đế nói với giọng điệu như đang cô nhắc: “Tổng thể thì ngươi là người
đầu tiên."
"Nếu là người đầu tiên, vậy ta sẽ gắng gượng đứng ra, làm chút chuyện khác
người đi."
Liễu Bình nói, sau đó bóp tắt điếu thuốc, tiện tay búng xuống mặt đất.
Trong bóng đêm, hắn chậm rãi rút Bách Nạp Đao ra.
"Nghĩ kỹ rồi?"
Thượng để hỏi.
"Ừ."
Liễu Bình nói.
Một nữ tử thành thục mặc trường bào màu đỏ lặng lẽ hiện ra từ hư không, quỳ
một gối trước mặt Liễu Bình, ấn đôi tay lên mũi nhọn của Bách Nạp Đao.
Tí tách.
Tí tách.
Lưỡi đao cắt đứt đôi tay nàng, máu tươi lan tràn ra trên trường đao.
"Đao này có thể hiểu kẻ địch một cách không khoan nhượng, mà ta cũng có thể
biết được nhược điểm của kẻ địch, hiện tại ta lấy thần lực của bản thân chúc
phúc cho nó, khiến nó được thêm vào pháp tắc của ta, uy lực của Dũng hiện
càng sâu."
Nữ tử áo đỏ mỉm cười và nói.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trong hư không: “Đại Địa chi Mẫu Gaia
đã hoàn toàn tán thành ngươi."
"Nàng là chân thân duy nhất của tất cả Đại Địa chi Mẫu trong vô số thế giới
song song, được thương để chỉ dẫn mà chạy nạn tới chủ thế giới, được người
cứu ra.”.
"Đây là bí mật, không thể nói bậy, vì lời chúc phúc hiện giờ mà bị bổn danh
sách biết được."
"Binh khí của ngươi: Bách Nạp Đao đã được máu tươi của Đại Địa chi Mẫu
chúc phúc."
"Bởi vì Bách Nạp Đạo và Đại Địa chi Mẫu có tương tính nhất trí nên lần chúc
phúc này khiến sức mạnh của trường đao được tăng lên."
"Bách Nạp Đao tự nói uy năng của mình cho ngươi thì người mới có thể nắm
giữ sức mạnh của nó."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
ễ
Liễu Bình nhịn không được mà giơ trường đao lên.
Ai ngờ lần này không đợi hắn hỏi, trường đao đã tự động phát ra một tiếng vù
vù.
Cứ như có người khẽ nói bên tai-- Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện
lên: “Đạo danh: Bách Nạp."
"Vật duy nhất."
"Lưỡi đao được mặt đất chúc phúc, trường đao cất chứa vạn vật."
"Sức mạnh sau thăng cấp của đạo này tăng lên một tầng, cần cảm xúc nhất định
mới có thể bậc lên sức mạnh của nó, cũng có thể hiện hóa uy năng sau đây:"
"Sơ Ngữ: Đao đầu tiên chạm đến kẻ địch, nhất định sẽ thấy rõ nhược điểm của
kẻ địch; “Trù Tình: Nếu đao thứ hai có thể đánh trúng kẻ địch, nhất định sẽ sinh
ra hiệu quả trí mạng."
Liễu Bình nhanh chóng xem xong, trịnh trọng thi lễ với Đại Địa chi Mẫu, sau
đó nói: “Cảm tạ."
Đại Địa chi Mẫu hơi khụy người thi lễ, đáp lại rằng: “Không cần khách sáo,
mạng của ta là nhờ ngươi cứu... Hiện tại, xin đi làm việc theo ý chí của mình
đi."
Nàng ta lui vào hư không, lại ẩn đi lần nữa.
Chung quanh lại khôi phục an tĩnh.
Liễu Bình một tay cầm đao, nhắm mắt lại, cứ như tiến vào định cảnh.
Chỉ có Nữ Tử Thần đúng cách phía sau Liễu Bình không xa đang chậm rãi hút
thuốc.
Một khí tức khó hiểu trải rộng chung quanh, vô hình mà mãnh liệt, theo dòng
thời gian trôi qua, nó dần dần trở nên mãnh liệt.
Thời khắc nào đó.
Nữ Tử Thần nhướng mày nhìn ra hư không hắc ám bên ngoài, khẽ cười và nói:
“Ta ngửi thấy... một thứ mùi quen thuộc."
Danh Sách Chương: