“Hắn chết vì cứu ngươi."
Độc Xà Sân mở miệng nói.
"Đúng vậy, nhưng người biết vì sao hắn muốn cứu ta không?"
Liễu Bình nói.
"Vì sao?"
Độc Xà Sân hỏi.
"Bởi vì ta đã sắp đột phá, một khi ta đột phá, vậy hắn làm người dẫn tiến, sẽ đạt
được càng nhiều công huân –– Đáng tiếc tất cả đều bị các ngươi phá hủy."
Liễu Bình nói.
Độc Xà Sân nhìn chằm chằm vào Liễu Bình.
Liễu Bình xoay người, đi vào sâu trong hoang dã.
Mây đen giăng đầy.
Xa tít trên không trung vang lên từng đợt tiếng sấm nặng nề.
Dấu hiệu này được coi là thiên địa dị tượng, chứng minh một điều -- Người tu
hành này sẽ lập tức độ kiếp.
Một khi độ kiếp thành công, lập tức tăng lên một đại cảnh giới, thực lực cũng
như nước lên thì thuyền lên.
Ánh mắt Độc Xà Sân chớp động, trong lòng đã tin vài phần.
Nếu nói Aland sẽ thật tâm thật lòng trợ giúp người khác, gã tuyệt đối không tin.
Nhưng nếu Aland ra tay vì đạt được công huân –– Logic này cũng có thể giải
thích được.
Đáng chết! Logic hợp lý thì chẳng phải càng chứng minh những người phe gã ra
tay lung tung giết người là không đúng? Độc Xà Sân yên lặng suy nghĩ, trong
lòng là một mảnh u ám.
Một rồi lại một ánh hào quang từ trên trời giáng xuống, rơi xuống, hút đi những
người đứng ở nơi này, họ lập tức bay lên trời, biến mất không thấy đâu nữa.
Từ lúc những người này buông xuống đến rời đi, chỉ trôi qua mấy chục phút
ngắn ngủn.
Khi tới kiêu căng ngạo mạn, lật nước cả cả doanh địa lên, còn muốn bắt người
tra tấn.
Lúc đi thì hoàn toàn hoảng sợ, nơm nớp lo sợ, chuẩn bị nghênh đón xử trí quân
pháp.
Trên chốn hoang dã chỉ còn lại một mình Liễu Bình.
Không.
Còn có một người.
Hư không mở ra, Delia lặng lẽ thoáng hiện, dừng ở trước mặt hắn.
"Hiện tại ta đã biết vận mệnh của mình... Đa tạ ngươi tới cứu ta."
Nàng mang vẻ mặt phức tạp mà nói.
"Kế tiếp người có tính toán gì không?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta không ngờ sức mạnh mình tu luyện cả đời, đến cuối cùng lại trở thành trái
cây của người khác... Ta muốn báo thù."
Delia nói.
"Chiêu thức của người đều đến từ tập hợp thiết lập của bọn chúng, mặc kệ
ngươi nỗ lực như thế nào, đột phá lên trên như thế nào, cũng không phải đối thủ
của bọn họ."
Liễu Bình nói.
"Ngươi có thể cứu ta ra từ hoàn cảnh đó, người nhất định có cách."
Delia nói.
"Đi quốc gia của ta, tích góp công đức cho thật nhiều, khi số lượng công đức
của người đã đủ thì tới tìm ta, ta sáng tạo chiêu thức không có trên tập hợp thiết
lập cho ngươi."
Liễu Bình nói.
"Thù lao thì sao? Ngươi làm nhiều chuyện như vậy vì ta, ngươi muốn cái gì?"
Delia hỏi.
"Chiều thức do ta sáng tạo cho ngươi sẽ gia nhập võ kinh của ta, cung cấp cho
tất cả pháp sư cận chiến tu luyện, người đồng ý chuyện này không?"
Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên! Ta hy vọng có càng ngày càng nhiều chiến hữu, cùng đi xử lý
những tên ăn chúng ta kia!"
Delia nói.
"Vậy quyết định thế đi, con thỏ."
Liễu Bình nói.
Con thỏ hiện ra, dùng móng vuốt lông xù búng tay một cái.
"Phát động đi, Call chắc chắn phải chết của Linh chủ siêu đáng yêu cực đỉnh -"
nó kêu lên.
Hư không chợt lóe, một Linh hình dạng con chim xuất hiện trước mặt nó.
"Mang vị nữ sĩ cường đại này về đầu tiên của Vĩnh Dạ Thần Trụ, đi vào quốc
gia của Liễu Bình, hiểu chưa?"
Con thỏ oai phong mà nói.
"Tuân lệnh, Linh chủ lão đại!"
Chim bay nói.
Nó hóa thành một ánh hào quang quay chung quanh Delia.
"Vậy ta đi đây, phải nghĩ cách tích góp công đức."
Delia nói.
"Cố lên, hy vọng người nhanh một chút, triều Ác Mộng sắp tới, đến lúc đó
chúng ta phải lập tức nghênh chiến, không còn thời gian dư thừa để đề cao thực
lực."
Liễu Bình nói.
"Được, ta nhất định sẽ tận lực!"
Delia nói.
Ánh hào quang chợt lóe, phóng lên cao, trong nháy mắt đã chẳng biết đi đâu.
Chỉ còn Liễu Bình đứng ở nơi đó.
"Pháp sư cận chiến..."
Hắn trầm ngâm nói.
Ban đầu hắn không tiện dùng chiêu thức chức nghiệp của người khác, nhưng
nếu đưa vào võ kinh, vậy chính là võ học của hắn, hắn có thể lấy dùng vào bất
cứ lúc nào.
Hơn nữa hắn đã học được cách sử dụng sức mạnh pháp sư cận chiến-- Khi Delia
mạnh lên, Liễu Bình cũng sẽ càng mạnh! Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ
thiêu đốt nhanh chóng thoáng hiện: “Sau năm giây đếm ngược, thiên kiếp Thái
Hư của ngươi sẽ bắt đầu!"
"Xin hãy chuẩn bị - _"
"Năm,"
"Bốn,"
“Ba!"
“Hai!"
“Một!"
Oanh -- Thiên lối chiếu sáng đêm tối vĩnh hằng, giáng thẳng xuống, hung hăng
đánh về phía Liễu Bình.
Oanh –– Dưới bóng đêm đen kịch, sấm sét ầm ầm nổ lên.
Một đám lôi cầu hiện ra từ đám mây chì, tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, chiếu sáng
mảnh đất vĩnh ám này.
Chúng như ngân hà trút xuống, khởi xướng oanh kích mãnh liệt vào mục tiêu
kia.
ể
Thời gian chậm rãi chuyển dời.
Càng nhiều lôi cầu dung hợp với nhau, hóa thành lôi quang đỏ thẫm càng hung
lệ, không ngừng giáng xuống mục tiêu.
Cách đó không xa.
Một giọng nữ vang lên: “Liễu Bình."
Một giọng nói khác chậm rãi đáp lại: “Cái gì?"
Giọng nữ hỏi: “Ngươi -- Làm sao làm được chuyện này?"
Giọng nói kia đáp: “Từ sau khi ta phát hiện năng lực hệ biểu diễn đến từ “Lừa
gạt, ta vẫn luôn thâm nhập cảm nhận sức mạnh của nó, kết quả phát hiện càng
dùng năng lực Kỳ Quỷ Lừa gạt này thì càng thuần thục, hơn nữa cảnh giới thực
lực của ta không ngừng tăng lên, “Lừa gạt có khả năng phóng thích cũng theo
đó mà mạnh lên, cho nên đạt đến trình độ này."
-- Liễu Bình nghiêm túc giải thích.
Trong chốn hoang dã.
Hắn và Andrea ngồi trên một tảng đá lớn, lẳng lặng nhìn thiên lôi không ngừng
giáng xuống.
Kiếp lôi chói lọi chiếu sáng chung quanh, không ngừng đánh vào người giả
cách đó mười mét.
Người giả -- Nó nhảy ra từ chiếc nhẫn Kinh Các của Liễu Bình, tác dụng chủ
yếu là chịu đòn thay người khác.
Bản thuyết minh nói rõ, sức chịu đựng của nó cực kỳ cao, có thể chịu được tổn
thương mức độ hủy diệt thế giới mà không tổn hại.
Liễu Bình lấy nó ra rồi đặt trong chốn hoang dã, sau đó phát động sức mạnh Kỳ
Quỷ-- Lừa gạt.
Quả nhiên thiên kiếp đã bị lừa.
Loại pháp tắc thiên địa này nghĩ lầm người giả kia là Liễu Bình, cho nên không
ngừng giáng lôi đình xuống, bổ lên người nó.- - Có thể nói, từ khi có người tu
hành tồn tại, trước nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Pháp tắc thiên địa bị lừa gạt.
Danh Sách Chương: