Mưa vẫn đang rơi.
Trên mặt đất.
Tất cả sớm bị hải dương dây nhỏ loang loáng bao phủ.
Nước mưa và sóng dữ chống đỡ nhau, tiêu trừ lẫn nhau, liên miên không dứt.
"Quả nhiên không thể xem thường ngươi."
Ánh mắt Liễu Bình đanh lại.
Cả người hắn bỗng biến mất khỏi giữa không trung.
Sâu trong không gian, tiền âm mờ mịt vang lên từng tiếng, truyền khắp toàn bộ
thế giới.
"Trảm."
Giọng nói của Liễu Bình vang lên từ hư vô.
Bóng người màu tím đậm không biết bị thứ gì đánh trúng, lập tức bay lên trời
cao.
Nó phát ra một tiếng hét thảm, bỗng vung mạnh hai móng che ở trước người ––
Đương đương đương đương đương! Vô số những tiếng giao kích vang lên.
Nhưng phía sau lưng cũng truyền đến từng đợt tiếng trảm đánh.
Hư vô chi nhận vô tận liên tục trảm đánh lên người nó, thẳng đến trảm đủ một
ngàn chín trăm lần thì mới hoàn toàn ngừng.
Đạo thuật Kỳ Quỷ thứ cấp Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chém
chết đoạn hồn tại đây! Liễu Bình hiện thân, lạnh lùng nói: “Chỉ có chút năng lực
này thôi sao?"
Bóng người màu tím đậm nhìn có chút chật vật, nhưng lại bị những lời này kích
thích.
Chỉ thấy gã cười dữ tợn và nói: “Chiều tiếp theo sẽ giết chết ngươi!"
Nói xong thì gã rơi xuống, cả người chìm vào mặt đất, rốt cuộc không thấy đâu
nữa.
Liễu Bình ngạc nhiên hỏi: “Chạy?”.
Hắn đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, trở tay rút Bách Nạp Đao ra hung
hăng chém về sau lưng.
Đông -- Một tiếng trầm đục vang lên.
Liễu Bình giống như đạn pháo bị hất bay ra ngoài, phiên chuyển vài vòng trên
không trung rồi mới đúng yên.
"Đây là chiêu thức gì?"
Hắn khó hiểu mà hỏi.
ồ
Vừa rồi rõ ràng mình đã chặn lại, nhưng lại như hoàn toàn không ngăn cản
được.
"Chiều này là thuộc tính thế giới của nó, ngăn trở thì vẫn bị thương.
Thượng để nói.
"Vậy không cản thì sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Không cản thì trực tiếp chết."
Thượng để nói.
Trong hư vô, lại có thứ gì vô hình lặng lẽ hiện ra.
Liễu Bình rút đao muốn chắn, nhung nhớ tới chiều này không thể ngăn chặn
nên lập tức né qua một bên.
Những giây tiếp theo, hắn bỗng ý thức được một điều.
"Trốn không xong, toàn bộ hư không đang ra chiều với ngươi."
Thượng đế thở dài và nói.
Liễu Bình không thể không nâng đao lên, lại che trước mặt mình lần nữa.- -
Hoàn toàn không thể tránh né! So với đứng yên chịu đòn, không bằng chắn một
chút, ít nhất sẽ không lập tức chết! Trong tiếng va chạm kịch liệt, hắn lại bị
đánh bay ra ngoài.
Sâu trong mặt đất truyền đến một tràng cười điên cuồng: “Đây chính là chủ
thuộc tính thế giới của ta: Không thể che chắn, từ giờ trở đi, ngươi chỉ có thể bị
đánh mãi đến khi chết!"
Thân thể Liễu Bình ngừng lại ở giữa không trung, bỗng cho Trấn Ngục Đạo về
vỏ.
Hắn lấy một bàn tay đè chặt lại chuôi đao, bảo đảm trường đao sẽ không ra khỏi
vỏ nữa, sau đó lắc đầu và nói: “Chiều này thật sự lợi hại, đáng tiếc người gặp
phải ta."
Trong hư không dần hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Ngươi cắm Trấn
Ngục Đạo vào vỏ đao."
"Uy năng Luân Chuyển của vỏ đao Trấn Ngục đã được kích hoạt."
"Luân Chuyển."
"–– Không chịu bất cứ tổn thương nhất định sẽ trúng nào, tất cả thương tổn do
thuật hoặc vật phòng ngự gánh chịu trước."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Hư không lại hiện ra một công kích vô hình.
Đông! Liễu Bình bị đánh trúng, nhưng một giáp y trên người lại thay hắn gánh
chịu.
Là áo giáp da hình rồng bổ sung năng lượng.
ế ắ
Đây là chiến giáp lúc trước Long tộc trao tặng sau khi hắn cứu vớt Lục Long.
Nhân cơ hội này, Liễu Bình tùy tiện tung một chiều, rút ra một trường đao khác
từ hư không.
Là Bách Nạp.
Hắn dùng một tay đè lại chuôi Trấn Ngục Đao, tay còn lại đặt ngang Bách Nạp
Đao, quan sát mặt đất phía dưới.
"Ngươi cũng tiếp một chiêu của ta."
Câu nói vừa dứt.
Lưỡi đao Bách Nạp Đao lật qua, im hơi lặng tiếng từ trên cao giáng xuống.
Đao này vừa ra.
Tất cả mọi thứ trong thiên địa biến mất.
Tất cả vạn vật hiện hóa quay về với phù văn pháp tắc, hiện ra quy tắc cấu tạo
nên chính bản thân chúng.
Quy tắc vô tận không ngừng xuất hiện.
Mà sâu trong Dũng Hiện nay, một tồn tại không rõ hoàn toàn từ pháp tắc cấu
thành thức tỉnh.
Là Đại Xà Hắc Ám! Nó mở đôi đồng tử dựng thẳng ra, che trời lấp đất mà lao
đến, quan sát tầng tầng lớp lớp bóng người màu tím đậm được pháp tắc yểm hộ
kia.
"Một tên thật đáng buồn, tất cả hủy diệt đều bắt đầu từ ngươi."
Cự xà cấu thành từ pháp tắc thè lưỡi ra, lao thẳng xuống phía dưới.
"Không -- Đây là thứ gì!"
Bóng người màu tím đậm giật mình và nói.
Gã kích động tất cả pháp tắc quanh thân, phóng ra tầng tầng lớp lớp công kích,
muốn ngăn cản đại và tới gần.
Nhưng trong nháy mắt tất cả thuật pháp công kích tới gần đại và thì lại hóa
thành các loại phù văn pháp tắc, sau đó thật cẩn thận mà tránh đi nó.
"Sức mạnh! Cho ta càng nhiều sức mạnh!"
Bóng người màu tím đậm rống giận.
Trên mặt đất, trong đống thi thể trùng trùng điệp điệp, từng linh hồn thoát ly thể
xác rồi bay về hướng gã.
Vô số linh hồn hoàn toàn đi vào thân thể gã.
Mỗi một giây trôi qua.
Sức mạnh của gã trở nên càng cường thịnh vài phần.
Liễu Bình nhìn thấy tình cảnh này thì ánh mắt hơi xao động.
Tốc độ tăng lên này thật sự quá nhanh.
Á
Khó trách đám Ác Mộng cường đại như vậy.
Rốt cuộc -- Đại Xà Hắc Ám xông qua vô số pháp tắc, mở cái mồm to ra, muốn
nuốt lấy bóng người màu tím đậm kia.
"A, ta sẽ không thua!"
Bóng người màu tím điên cuồng rống giận, quanh thân bắt đầu hiện ra từng
vầng sáng hình thù kỳ quái.
Hình như gã muốn dùng ra thuật pháp liều mạng nào đó -- Trong chớp nhoáng.
Đại Xà Hắc Ám đột nhiên biến mất tăm hơi.
Bóng người màu tím đậm sửng sốt.
Gã ngẩng đầu nhìn lên xa tít trên bầu trời.
Chỉ thấy sau lưng Liễu Bình xuất hiện một ánh hào quang màu tím đen.
Trong ánh hào quang kia hiện ra một nữ nhân vẻ mặt lạnh lùng, dùng tay trực
tiếp xuyên thủng ngực Liễu Bình.
Sẽ không sai.
Khí thế và dao động sức mạnh tỏa ra trên người nữ nhân này chính là –– “Chủ
nhân!"
Bóng người màu tím đậm cung kính nói.
Nữ nhân cười lạnh và nói: “Ta vốn định đến dặn dò ngươi thêm vài câu, không
ngờ lại thấy người đang chiến đấu, còn đánh gian nan đến như vậy."
Danh Sách Chương: