Aland nhìn lên hư không, thất thần hỏi: “Đội tiền trạm 2 –– ngươi là đội trưởng
đội 2 à?"
"Đúng thế, ai kêu người vô dụng như vậy, ngày nào cũng chết một hai người."
Độc Xà Sân nói.
"Đó là chuyện của tiểu đội ta, ngươi có ý kiến gì? Không liên quan đến ngươi!"
Aland nói.
"Đương nhiên không liên quan đến ta, tiện thể nói một tiếng, cái mũ giáp trên
đầu không thích hợp với người chút nào cả."
Độc Xà Sân nói.
"Đó là bảo vật của Long tộc, ngươi thì biết cái gì."
Aland cười nhạo và nói.
Sắc mặt Độc Xà Sân trầm xuống.
Long tộc? Tên này tìm được bảo tàng Long tộc rồi sao? Gã nhìn thoáng qua
phía sau Aland, ánh mắt dừng lại trên người Liễu Bình.
Một người tu hành bản xứ... Aland canh chừng chặt chẽ cho hắn như vậy, có lẽ
tên này rất quan trọng.
Nói cách khác, nếu có tình báo gì thì rất có khả năng tên này biết được.
Độc Xà Sân bỗng cười và nói: “Aland, người tu hành sau lưng ngươi là thành
viên kiến tập người kêu gọi đúng không? Nhìn thấy trưởng quan còn dám ngủ,
thật là vô lễ -- người đâu, đi thử thực lực của hắn."
"Tuân lệnh!"
Bốn người phía sau Độc Xà Sân cùng biến mất.
"Chết tiệt, cút trở về đi!"
Aland rút đoản kiếm ra và quát.
Bên kia.
Thi thể của Delia ngã vào vũng máu.
Liễu Bình đứng một bên, dùng đặc hiệu biến cả người thành hư vô, lẳng lặng
nhìn thi thể trên mặt đất.
Một lão giả đầu bạc phân phó: “Chôn ả đi, làm đánh dấu đàng hoàng, chờ sau
này ta tìm được người mua thì lại lấy linh hồn của ả ra."
"Tuân lệnh, quản gia."
Hai gã người hầu khiêng cái cuốc, đi vào bãi cỏ, bắt đầu đào một mộ địa mới.
Mưa vẫn còn đang rơi.
ổ ế ẫ ế ễ
Buổi yến hội trên trang viên vẫn còn tiếp diễn.
Mọi chuyện trên bãi cỏ đã kết thúc, khi chủ nhân trang viên không chú ý đến
nơi này, những khách khứa tham gia yến tiệc đó vẫn duy trì lễ phép phải có,
nhanh chóng dời đề tài đi, bắt đầu thảo luận chuyện khác.
Liễu Bình đứng trong làn mưa, an tĩnh nhìn chăm chú vào tất cả.
Giọng nói của Andrea vang lên: “Kế tiếp sẽ thế nào? Chúng ta còn gì có thể
làm?"
Liễu Bình nhìn hai gã người hầu kia nâng một đoàn không khí, cố hết sức nâng
thi thể không tồn tại kia, đặt vào quan tài, sau đó lại an táng xuống mặt đất.
"Mai phục là lừa gạt, tương lai khai quật ra là giả dối – hơn nữa có Hư Ảo chi
Khu của ngươi, không ai sẽ chú ý đến chuyện này nữa."
Liễu Bình nói.
Vừa dứt lời.
Hai tên người hầu khôi phục mặt đất như lúc ban đầu, vừa đi được vài bước thì
lập tức quên mất chuyện xảy ra vừa rồi.
"Vì sao chúng ta lại khiêng cái cuốc?"
Một người hỏi nhỏ một câu.
"Không rõ lắm, đại khái là chủ nhân bảo chúng ta làm chuyện gì -- sau đó lại
hủy diệt ký ức của chúng ta."
Một người khác nói.
"Vậy không cần nhiều lời."
Người đầu tiên ngầm hiểu.
Bọn họ nhìn lại vào đại sảnh.
Nơi đó âm nhạc du dương, khách khứa và chủ nhân trò chuyện với nhau thật
vui, thỉnh thoảng phát ra một loạt tiếng cười.- - Không có ai nhớ rõ trên bãi cỏ
đã từng có một nữ tử chết đi.
Nàng từng là pháp sư cận chiến vĩ đại nhất.
Nàng vốn sắp trở thành một trái cây bị vị đại nhân vật nào đó ăn luôn.
"Ngươi làm được, Liễu Bình, không có ai phát hiện chúng ta đã đổi trắng thay
đen."
Andrea vui sướng nói.
Liễu Bình nhìn lại hư không.
Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: “Delia đã thành
công đào thoát khỏi tuyến vận mệnh chắc chắn phải chết, mà người dẫm lên con
đường vốn thuộc về nàng."
"Ngươi lừa gạt mọi người, bao gồm người của quá khứ và người trong tương
lai."
"Ngươi cũng thoát thân."
"Vận mệnh của Nhân tộc nghênh đón một tia ánh rạng đông, đây là điều chưa
bao giờ có."
"Xét thấy người chiến thắng một con quái vật Ác Mộng, xin hãy lập tức trở về
Huyết Hà, giao thi thể của nó cho các anh linh nhân loại."
"Đây là điều cực kỳ quan trọng!”.
"Lặp lại lần nữa, đây là điều cực kỳ quan trọng!"
"Rất có khả năng bọn họ sẽ tìm kiếm được tất cả tình báo hữu dụng từ thi thể
này."
Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.
Trong lòng Liễu Bình xuất hiện một cảm giác, chậm rãi đi đến góc hẻo lánh
trong trang viên.
Hắn cứ đi tới đi tới, sau đó bỗng vươn tay, giơ một cây đuốc lên, cả người hóa
thành một bộ xương huyết sắc.
Khi hắn hoàn thành nghi thức này, dưới chân lập tức xuất hiện một con đường
nhỏ, hai bên đường tràn đầy huyết quang dâng trào.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Hắn biến mất khỏi trang viên, xuất hiện trong xoáy nước của Huyết Hà vô biên.
Dòng máu chảy xiết, lao nhanh rít gào, hàng tỉ anh linh động trong con sông dài
đưa mắt nhìn hắn.
Liễu Bình lại đi dọc theo con đường nhỏ để trở về trung tâm Huyết Hà, rút Ác
Mộng chi Ủng trên người đi, giơ cây đuốc lên và nói: “Các vị, vừa rồi ta đi thử
một chút, sau đó--"
“Ta thành công."
Hắn vung tay lên, thả thi thể nhân loại khoác xác ngoài quái vật ra.
Thi thể lơ lửng ở giữa không trung.
Hàng tỉ đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thi thể, nhưng không ai lên tiếng.
Nhân loại.
Bên trong thân thể quái vật Ác Mộng lại là một nhân loại.
Chỉ sợ không có bất cứ anh linh nào có thể tưởng tượng ra kết quả như vậy.
"Là đồng loại sao?"
"Nhân loại..."
"Vì sao trong cơ thể quái vật Ác Mộng lại là nhân loại?"
"Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Các anh linh tràn đầy nghi ngờ và ngơ ngẩn, hận ý và sự không cam lòng trên
nét mặt cũng phai mờ đi một chút.
ế
Giọng nói già nua vang lên từ sâu trong Huyết Hà: “Ngươi cứu thoát pháp sư
cận chiến cuối cùng, điều này đã mang đến cho chúng ta hy vọng chưa bao giờ
có."
"Không ngờ là người còn xử lý một tên như vậy."
"Chúng ta phải tập hợp tất cả sức mạnh để tiến hành phân tích nó, nhìn xem
chân tướng ngoài Ác Mộng rốt cục là cái gì”.
Thi thể kia bay lên tới, hoàn toàn đi vào Huyết Hà rồi biến mất.
Tất cả anh linh hoàn toàn chìm vào Huyết Hà, đi theo thi thể kia, cứ chìm mãi
xuống sâu bên dưới.
Giọng nói già nua cảm khái: “Chúng ta hăng hái chiến đấu vô số năm tháng,
chưa bao giờ nghĩ tới quái vật Ác Mộng sẽ là nhân loại."
Liễu Bình nói: “Thi thể này --"
"Chúng ta đang toàn lực khai quật tình báo hữu dụng từ trên người nó, người
phải chờ đợi trong chốc lát."
"Được."
Liễu Bình nói xong thì đúng đó bất động.
Bỗng nhiên, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lại hiện lên trước mắt hắn lần nữa:
“Hai loại sức mạnh luân hồi của người dung hợp thành Kiến Văn Như Thần,
nhưng các anh linh Nhân tộc giao cho ngươi năng lực đặc thù giết chóc làm vui,
năng lực này không thuộc về hai loại sức mạnh luân hồi."
"Giết chóc làm vui vẫn đang có tác dụng."
"Thuyết minh năng lực: Mỗi khi người hoàn thành giết chóc, ngươi có thể đạt
được hồn lực từ trên người kẻ địch tử vong, nhằm giúp người gia tăng thực lực
và cảnh giới."
"Từ khi tiến vào thế giới chí ám, mãi đến khi người giết chết quái vật Ác Mộng
không rõ, tất cả giết chóc đã hoàn thành kết toán."
"Hồn lực ngươi đạt được đủ giúp người tăng lên cảnh giới tiếp theo, thậm chí là
cảnh giới tiếp tiếp nữa."
"Đặc biệt nhắc nhở:”.
"-- Nếu người chuẩn bị sẵn sàng, xin hãy bắt đầu nghênh đón thiên kiếp."
Liễu Bình nhìn từng hàng nhắc nhở phù, sau đó rơi vào trầm ngâm.
"Ta vẫn phải đi về một chuyến trước, bên các ngươi xong xuôi thì kêu ta một
tiếng."
Hắn nói.
"Được!"
Giọng nói già nua đáp lại.
Thân thể của Liễu Bình dần dần nhạt đi, hoàn toàn biến mất trong con sông
máu.
Danh Sách Chương: