Bỗng nhiên.
Trong sách thẻ, lá bài Thánh Giáo Đường kia xông ra.
Nó lơ lửng ở giữa không trung, phát ra một giọng nữ lạnh như băng:
“Tới bây giờ ngươi mới nhận ra, lúc trước ngươi đánh lén ta thành công, không
phải vì ngươi lợi hại, mà là ta không rảnh bận tâm đến ngươi thôi.”
Là giọng nói của nàng ta!
—— Là Linh bám vào người Hoa Tình Không!
Liễu Bình nhắm miệng, trầm tĩnh đứng bên cạnh.
Trong lòng hắn mơ hồ có một loại dự cảm ——
Hình như hắn đang chứng kiến một bí mật cực kỳ khủng bố trong thời đại quá
khứ.
Bộ xương khô ba đầu phát ra giọng nói the thé: “Ngươi chạy thoát, còn không
có việc gì nữa!”
Trên thẻ bài Thánh Giáo Đường, giọng nữ kia từ từ vang lên:
“Ta mất đi tất cả sức mạnh, chỉ còn lại một sợi linh hồn cuối cùng không bị ô
nhiễm, cuối cùng lợi dụng trong chớp mắt nó bị phong ấn kia để trốn thoát, mà
kết cục của ngươi...”
“Cứu ta! Nói phương pháp của ngươi cho ta, cho dù phải trả cái giá gì ta cũng
bằng lòng!” Bộ xương khô ba đầu gào khàn cả giọng.
“Giao thẻ bài của ngươi cho hắn.” Giọng nữ nói.
Bộ xương khô ba đầu chần chờ.
Giọng nữ cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng đi đến Luyện Ngục là sẽ được cứu
hay sao?”
“Không,” Bộ xương khô ba đầu bỗng giật mình sực tỉnh: “Ta chính là thần linh
trong Luyện Ngục, cả ta cũng không có cách thì còn có ai làm được chuyện
này? Chỉ có những thần trụ Nhân tộc đến từ hư không như các ngươi, có lẽ
——”
Giọng nữ cắt ngang lời của nó: “Ngươi nhớ kỹ, ta làm như vậy là vì cứu chính
mình, cứu ngươi chỉ là nhân tiện —— Giờ thì giao thẻ bài kia ra đi.”
Lần này Bộ xương khô ba đầu không chút do dự đã đưa thẻ bài “Máu Thánh
Linh” kia cho Liễu Bình.
Liễu Bình nhất thời không biết nói gì cho phải.
Rõ ràng là hắn bị bộ xương khô ba đầu ép tới đường cùng.
ế
Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì kẻ bị ép đến tuyệt cảnh lại là nó, hơn nữa tình
huống nó gặp phải còn khủng bố hơn nhiều.
Nữ Yêu Rừng Rậm, Thánh Giáo Đường, Quyển Sách Ma Nữ, Khô Tử Chi
Quan, Máu Thánh Linh.
Hiện tại hắn đã có năm thẻ bài.
Lại lấy được bốn thẻ bài còn lại thì sẽ gom đủ bộ bài trung tâm “Chốn Lưu
Vong”!
Bộ xương khô ba đầu nhìn những thẻ bài đó, lên tiếng cầu xin: “Nói cho ta đi,
nói phương pháp kia cho ta, cho dù bắt ta thần phục thì ta cũng bằng lòng!”
“Sâu đang tàn sát bừa bãi nơi nơi, ngươi đi ngăn đám sâu đó lại đi.” Giọng nữ
chậm rãi nói.
“Không! Tuyệt đối không! Ta không bao giờ muốn giao tiếp với chúng nó!” Bộ
xương khô ba đầu cuồng loạn hô lớn.
“Đây là cơ hội duy nhất, nghe này, ngươi phải tranh thủ thời gian cho Liễu
Bình, để hắn đi thu thập đủ chín thẻ bài trung tâm —— Cho dù là ai cũng phải
tranh thủ thời gian cho hắn!” Giọng nữ nói.
“Nếu không thì sao?” Bộ xương khô ba đầu hỏi.
“Ngươi biết kết cục đó mà —— Tất cả mọi người đều trốn không thoát.” Giọng
nữ lạnh lẽo đáp.
Bộ xương khô ba đầu trầm mặc hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Ít nhất nói cho ta biết,
rốt cục dùng phương pháp gì mới có thể chạy thoát được kiếp nạn.”
“Biện pháp ta dùng là từ bỏ tất cả, linh hồn chuyển sinh —— Nhưng ta tương
đối may mắn, có người kêu gọi ta.” Giọng nữ nói.
“Đây là biện pháp của Nhân tộc?”
“Đúng vậy.”
“Đã rõ, vậy ta đi ngăn cản đám sâu.”
Bộ xương khô ba đầu nhìn thật sâu vào Liễu Bình một hồi, nói: “Hy vọng ngươi
hành động nhanh một chút, nếu không ngươi sẽ không còn cơ hội hối hận, từ
đây rơi vào tuyệt vọng vĩnh thế.”
Oanh ——
Nó bay lên trời, mang theo đám ma quỷ vô biên vô hạn bay lên trời cao, dần
dần biến mất khỏi tầm mắt.
Liễu Bình đứng bất động.
Không biết vì sao, sau khi nghe thấy những lời nói vừa rồi của Linh kia, trong
lòng hắn hiện ra những đoạn hồi ức trùng trùng điệp điệp.
Những hồi ức đó lấy tốc độ vượt qua tưởng tượng không ngừng hiện ra, cho nên
hắn sắp không kịp phản ứng, thậm chí không thể thở dốc.
ắ ắ ắ ầ ầ
Hắn lắc lắc đầu, ngửa đầu nhìn không trung, mở miệng hỏi: “Ngươi còn ở đây
không?”
Giọng nữ kia đáp: “Còn.”
“Rốt cục tình huống hiện tại là như thế nào?” Liễu Bình hỏi.
Giọng nữ nói: “Giờ nói cho ngươi cũng không sao, lúc ngươi dùng danh sách
‘Ngu Giả’ phong ấn con quái vật không thể nói ra kia, ta nhân cơ hội trốn thoát
thành công;”
“Tên ma quỷ này tương đối xui xẻo, linh hồn của nó đã bắt đầu bị quái vật kia
làm ô nhiễm, sắp biến thành một bộ phận của quái vật, cho nên nó tìm kiếm thẻ
bài như nổi điên, muốn chạy trốn ra ngoài —— Thật ra nó chạy đi thì chẳng
khác nào con quái vật kia chạy thoát cả.”
Liễu Bình nói: “Vậy phương pháp thoát thân vừa rồi ngươi nói cho nó ——”
“Ma quỷ chỉ có thể rơi từ Luyện Ngục xuống Vĩnh Dạ, không thể dùng phương
pháp chuyển thế đầu thai của Nhân tộc chúng ta, linh hồn không thể chuyển
sinh, cũng không có bất cứ cơ hội nào may mắn thoát khỏi cả.”
Giọng nữ chậm rãi bổ sung: “Nó không thể đi ra ngoài, nó phải chết ở chỗ này,
nếu không ——”
“Tất cả mọi người bên ngoài đều phải chết.”
Liễu Bình ngơ ra tại chỗ.
Hắn kiềm không được run rẩy cả người.
Linh hồn ô nhiễm ——
Phương pháp chuyển thế đầu thai ——
Trong đầu hắn như có cái gì nổ tung ra.
Một hình ảnh vô cùng xa xăm xuất hiện trong hồi ức:
Đó là một nơi hoàn toàn không thể nhớ lại.
Có người nào đó đang thở dài ——
Một giọng nói vang lên:
“Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chỉ còn một sợi linh hồn cuối cùng không bị ô
nhiễm, sau khi chuyển thế đầu thai, có lẽ kiếp sau là một người mắt mù tay
tàn...”
“Ngươi sẽ nhiều lần trải qua gian khổ của thế gian...”
“Trừ gạt người ra thì căn bản không có bất cứ biện pháp nào bảo vệ chính
mình...”
“Mãi đến khi...”
…
Mãi đến khi ——
Mãi đến khi nào?
Vì sao ta nghĩ không ra những chuyện sau đó?
Liễu Bình nhắm mắt lại, dùng hết sức để hồi tưởng cảnh tượng đó, hồi tưởng lại
câu nói kia.
Nhưng mà tất cả đều trở nên mơ hồ.
“Không được... Nghĩ không ra...”
Liễu Bình chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một sự tuyệt vọng cùng cực ——
Cảm xúc này không thuộc về hắn của hiện tại.
Nó đến từ quá khứ.
Trong quá khứ, sự tuyệt vọng vẫn luôn đồng hành với hắn.
Mãi đến khi ——
—— Rốt cục mãi đến khi nào?
Kiếp người đã cách trở.
Tất cả đều bị lãng quên.
Không thể hồi tưởng lại những chuyện trong kiếp trước nữa rồi.
Cả người Liễu Bình đều là mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy không thể thở hơi lên, hắn
như đang không ngừng rơi thẳng xuống.
—— Hắc ám.
Tất cả đều bị hắc ám và tuyệt vọng ăn mòn, căn bản không thể trốn tránh, cũng
không có cách nào để kháng cự.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói như xuyên thấu qua năm tháng vô tận, lại quanh quẩn bên tai hắn
lần nữa:
“Mãi đến khi ngươi tìm được ta.”
Liễu Bình giật mình.
Tìm được...
Ngươi?
Giọng nói kia tiếp tục nói:
“Mất đi tất cả sức mạnh, có lẽ ngươi sẽ trở thành nô lệ của thần linh, hoặc là lưu
vong trong Vĩnh Dạ, vì tránh né những quái vật vô tận kia mà đau khổ giãy
giụa, có thể sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục bất cứ khi nào.”
“—— Mãi đến khi ngươi tìm được ta.”
Danh Sách Chương: