Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình buông trường cung xuống, quát khẽ: "Chạy!"
Quái vật rít gào, ném bộ xương trắng đi, chuẩn bị nhào tới đám người trước
mắt.
"A... chết đi!"
Nữ pháp sư hét lên, vung pháp trượng lên.
Dưới chân cùng bốn phía quái vật kia đều hóa thành dung nham ngay lập tức.
Nó vừa định nhấc chân lên, đã thấy hai tay Chú thuật sư hợp lại, niệm chú:
"Trói."
Quái vật đứng im bất động, thân thể dần dần bị dung nham nuốt vào, phát ra
những tiếng vang xì xì.
Liễu Bình cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Tại sao hai người kia lại không nghe mình khuyên bảo cơ chứ?
Vẻ mặt hắn bỗng biến đổi, quát khẽ: "Lui!"
Không đợi những người khác phản ứng lại, hắn đã nhảy xuống, từ sườn núi bay
vọt xuống dưới.
Chú thuật sư chỉ do dự trong nháy mắt, cũng nhảy xuống theo.
Nữ pháp sư đi tới hai bước, lại cắn răng vung quyền trượng lên, quát: "Còn
chưa xong đâu!"
Trong nháy mắt...
Sương mù vô tận từ bốn phương tám hướng vọt tới, trong nháy mắt đã bao phủ
nàng ta.
Ánh lửa mới vừa từ toàn thân nàng ta tản ra, lại bị sương mù bao phủ, ánh sáng
lập tức biến mất.
Một tiếng hét thảm vang lên.
Bóng hình của nàng ta bị sương mù nuốt sạch sẽ.
Cùng lúc đó...
Liễu Bình bay xuống dưới, lớn tiếng nói: "Đuổi theo ta!"
"Được!"
Chú thuật sư nói.
Ầm...
Liễu Bình rơi xuống đất, rút hai thanh dao găm ra, chạy nhanh về phía trước.
Hắn vừa chạy tới, vừa khom lưng, dùng dao găm liên tục cắm xuống phía dưới.
Từng tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên.
ỗ ầ
Chú thuật sư chạy theo một lát, bỗng phản ứng lại được, thầm thì: "Dĩ ngã chi
ngôn - Phong Trấn!"
Sóng vô hình từ trong miệng của hắn ta phát tán ra.
Dưới mặt đất, những thứ nhúc nhích dưới mặt đất bắt đầu trở nên chậm chạp.
Hai người tiếp tục tiến lên.
Chú thuật sư đột ngột phun máu, thất thanh nói: "Cứu ta!"
Một chân của hắn ta bị bảy, tám bàn tay tóm lấy, lôi kéo về phía dưới mặt đất.
Liễu Bình quay lại chộp tới hắn ta.
Trong khoảnh khắc đó, một cái miệng lớn đầy răng nanh bỗng xuất hiện, táp
mạnh về phía Liễu Bình từ sau lưng.
Liễu Bình không thể không nhảy lên thật cao, thuận tiện rút một cây cung ra,
chỉ trong nháy mắt đã bắn ra mấy chục mũi tên.
Con quái vật miệng đầy răng nanh kia đã bị bắn trở về.
Thế nhưng cũng đã chậm trễ việc cứu viện.
Chú thuật sư khi thấy mình sắp bị kéo vào trong lòng đất thì bỗng quát lên:
"Xiềng xích!"
Một cây xích sắt quấn quanh người hắn ta, một đầu khác thì bay lên trời cao,
quấn chặt hông Liễu Bình.
"Cứu ta, nếu không ngươi cũng sẽ phải chết!"
Chú thuật sư quát lên với vẻ tuyệt vọng.
Phóng tầm mắt nhìn tới, trong mộ địa vô biên vô hạn này, những cánh tay vươn
ra từ lòng đất đã trải rộng toàn bộ thế giới.
Liễu Bình liếc nhìn xích sắt bên hông, còn chưa làm ra phản ứng thì con mèo
trên vai hắn đã dựng lông lên.
"Meo!"
Nó phát ra tiếng kêu đầy khó chịu về phía Chú thuật sư.
Một thanh trường đao sáng như tuyết bị con mèo ngậm trong miệng, vung lên...
Đao thuật - Chân Không Trảm Pháp!
Một tiếng kim loại vang lên.
Xích sắt đứt thành từng khúc.
Chú thuật sư bị vô số cánh tay kéo xuống lòng đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết,
sau đó lại im bặt mà dừng.
"Phản ứng tự nhiên của kẻ chết đuối mà thôi, không cần trách hắn ta." Liễu
Bình nói.
"Loại người này mà còn sống thì cũng chỉ hỏng việc, tuyệt đối sẽ không giúp
được chút gì." Mèo trắng híp mắt, nói.
ễ ố ấ
Đang khi nói chuyện, Liễu Bình hạ xuống mặt đất.
Một tay hắn cầm dao găm, tay kia cầm kiếm ngắn, liên tục vung chặt trong vô
tận cánh tay mà tiến lên.
Những cánh tay kia điên cuồng tóm lấy hắn, thế nhưng không có bất cứ cánh
tay nào có thể chạm tới người của hắn cả, chỉ có thể bị lưỡi dao sắc bén chém
bay.
Thời gian dần dần trôi qua.
Liễu Bình cứ vậy mà giết ra một con đường, đi tới phía dưới tòa giáo đường
hùng vĩ kia.
Trong toàn bộ thế giới này, chỉ có nơi đây là không có cánh tay xuất hiện.
Liễu Bình lấy chai nước ra uống một hớp, thuận tiện ném dao găm cùng kiếm
ngắn trên tay xuống mặt đất.
Lưỡi dao của cả hai thanh vũ khí này đều đã mẻ cùng uốn cong, không thể sử
dụng nữa.
"Thực sự làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc, ta cũng không biết trong
Công hội Đạo Tặc lại còn có thiếu niên anh hùng như vậy."
Trước cửa chính giáo đường truyền ra một giọng nói.
Một thích khách đi ra từ trong bóng tối, lộ ra ý cười với Liễu Bình.
Là người cùng gia nhập nhiệm vụ với Liễu Bình!
Trên đỉnh đầu vị thích khách này, có một hàng chữ nhỏ:
[Ảnh Sát Giả, Xưng Hào thích khách, cấp 25.]
Chậc...
Thảo nào dễ dàng như vậy giết ra một con đường, đi tới trước cửa giáo đường
này.
Liễu Bình thở phào một hơi, nói: "Lão ca, ngươi có gặp những người khác hay
không?"
"Khi ta tới, nơi này đã không có bất cứ kẻ nào, với lại cửa cũng đang đóng."
Xưng Hào thích khách lắc đầu nói.
Liễu Bình nhìn về phía cửa chính của giáo đường.
Cửa lớn màu đen kịt đã đóng chặt, có vẻ như được một loại kim loại màu đen
nào đó tạo thành, lộ ra vô cùng nặng nề, trên cửa có vẽ một loại ký hiệu kỳ lạ.
"Ký hiệu này khá giống ma quỷ, đáng tiếc những sách mà ta đọc qua lại không
có ghi chép."
Liễu Bình lẩm bẩm, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, âm thầm nhìn về sách thẻ
của mình.
Đã thấy Lãnh chúa ma quỷ đã tỉnh, thần sắc uể oải, mắt quầng thâm rất rõ rệt.
"Tới xem giúp ta, ký hiệu này đại biểu cho cái gì."

Liễu Bình nói.
Hắn lật tay, tấm thẻ bài lãnh chúa ma quỷ yên lặng xuất hiện trong tay của hắn.
Thừa dịp lúc này, lãnh chúa ma quỷ liếc nhìn về ký hiệu trên cánh cửa.
"Đó là một loại cửa hiến tế."
Lãnh chúa ma quỷ nói với giọng khẳng định.
"Cửa hiến tế?" Liễu Bình hỏi lại.
"Đúng, là một loại rất cổ xưa, cần phải hiến tế một linh hồn, mới có tư cách tiến
vào... lại còn phải do ma quỷ làm phép thì mới có thể tiến vào."
"Cứ phải là ma quỷ sao?"
"Đúng, nếu như kẻ ở ngoài cửa không phải là ma quỷ, mà lại đứng tại đó trong
thời gian dài, không hiến tế bất cứ linh hồn nào, sẽ tự động kích hoạt một vài
cạm bẫy... đây là phong cách lạc hậu của ma quỷ chúng ta." Ma quỷ nói.
"Thì ra là thế, hả"
Liễu Bình chợt phát hiện tên thích khách cấp 25 kia biến maasta.
Ngay sau đó...
Gió lớn đập vào mặt...
"Ta vốn không muốn làm vậy." Liễu Bình nói nhỏ.
Ánh sáng thần thánh bùng nổ từ phía sau lưng hắn ra, hóa thành một cô gái xinh
đẹp, nắm chặt dao găm trong tay Ảnh Sát Thích Khách.
Xoạt xoạt!
Dao găm bị nàng dùng tay bóp nát thành vụn phấn.
"Đã rất nhiều năm không có đạo tặc nào dám giết người trước mặt ta rồi." Yana
mỉm cười nói.
Con ngươi Ảnh Sát thích khách bỗng co rút lại, bóng hình lóe lên, biến mất vào
trong hư không.
Yana đang định ra tay...
Thế nhưng mèo trên vai Liễu Bình lại biến mất.
Ngay sau đó...
Một thiếu nữ xuất hiện bên cạnh người Liễu Bình, rút một thanh trường đao
sáng như tuyết ra, quát khẽ: "Trảm!"
Trường đao rung lên.
Từ trong hư không truyền ra tiếng hét thảm thiết.
Một vùng sương mù tản ra.
Thi thể Ảnh Sát thích khách bay ra ngoài, đâm vào cửa chính giáo đường.
ấ ể ầ
Lãnh chúa ma quỷ yên lặng xuất hiện, tóm chặt thi thể, nhanh chóng thầm thì:
"Dùng linh hồn của sinh linh này, làm cho mọi tà ác đều phồn vinh như là lửa
địa ngục!"
Ầm ầm ầm ầm...
Cửa lớn của giáo đường dần dần mở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK