“Xem ra ta phải thăm dò Mộng Cảnh cho kỹ, nói không chừng có lẽ sẽ tìm được
hy vọng gì đó."
Liễu Bình nói.
"Quá khứ đang thay đổi –– nhớ kỹ, cẩn thận tên chúa tể Ác Mộng đã từng muốn
ăn ngươi."
Liễu Bình thời đại này nói.
Không trung bỗng truyền đến một tiếng kêu to làm người ta sởn tóc gáy.
Cùng lúc đó, một sức mạnh siêu việt thời không dùng trên người Liễu Bình, nhẹ
nhàng bao bọc lấy hắn rồi rời khỏi thời đại này.
Trên tửu lâu chỉ còn lại một Liễu Bình.
Hắn nâng chung trà lên uống một ngụm, lẩm bẩm: “Cho dù chỉ tạm thời phong
ấn nó, cũng là một loại hy vọng."
Câu nói vừa dứt.
Hắn bay ra khỏi tửu lầu, cả người hóa thành một người khổng lồ nối liền trời đất
ngay giữa không trung.
Từng mảnh chiến giáp màu đen bay tới từ bốn phương tám hướng, dán sát lên
người hắn, hóa thành một bộ chiến giáp hoàn chỉnh.
Tên bầu trời vang lên một tiếng vang kỳ dị, đan chéo thành âm thanh tương tự
với nhân loại: “Chờ ta ăn ngươi thì kỷ nguyên thuộc về sinh mệnh sẽ hoàn toàn
kết thúc..."
Liễu Bình đeo mặt giáp lên, trầm giọng mà nói: “Đến đây đi, ta cũng muốn nhìn
ngươi có sát chiêu gì!"
Hắn một tay cầm đao, một tay giơ ra một ấn.
"Cô Mệnh"
được kích hoạt!
Liễu Bình bỗng mở mắt ra.
Hắn phát hiện mình vẫn đang lơ lửng ở giữa không trung, Sigrid cầm da dê
cuốn trong tay, đúng một bên xem say sưa.
Cái chắn nửa trong suốt sau lưng, người gấu và tuyết ma hiện thể, ngay sau đó,
Băng Dạ và Đại cũng theo đó mà xuất hiện.
"Mộng Cảnh..."
Liễu Bình lẩm bẩm.
Hắn trong tương lai chưa bao giờ đến thế giới Mộng Cảnh của Thế Giới Loại
Sinh Mệnh Thể.
ắ
Nhưng khi đó hắn sáng tạo kỹ năng vận mệnh “Cô Mệnh"
này.
Cho nên thời đại quá khứ theo đó mà bắt đầu thay đổi.
Ví dụ như giờ phút này.
Băng Dạ và Đại cùng xuyên qua cái khe, đi đến bên cạnh Liễu Bình.
"Hình như có khen thưởng để lấy."
Đại vui mừng giơ một viên đá quý tỏa ra ánh sáng mộng ảo lên và nói.
"Có khen thưởng đấy, người xem."
Băng Dạ rút ra một thẻ bài tỏa ra ánh hào quang nhàn nhạt, bày ra trước mặt hai
người.- - Đó là một thẻ bài Mộng Cảnh.
Mấy thứ này tuy ra đời trong Mộng Cảnh, nhưng sau khi được Mộng Cảnh ban
cho Thế giới chi Chủ thì Thế Giới chi Chủ có thể mang chúng về thế giới hiện
thực! Mỗi một Thế Giới chi Chủ đều khát vọng đạt được sức mạnh cường đại ở
Mộng Cảnh!
"Thu hoạch thật tốt, xem ra thế giới Mộng Cảnh này đáng để chúng ta toàn lực
thăm dò."
Liễu Bình mỉm cười và nói.
"Đương nhiên!"
Hai nàng cùng kêu lên.
Băng tuyết bao trùm núi rừng.
Nhìn xuống vị trí từ sườn núi, dị tượng trên cánh đồng tuyết ở phương xa đã
hoàn toàn biến mất.
Tuyết không ngừng nghỉ rơi xuống một khắc nào.
Tinh linh Băng Sương, người gấu và tuyết ma lại thiết lập một doanh địa trên
một đoạn đường tránh gió bằng phẳng ở giữa sườn núi.
Trước lửa trại.
Tinh linh Băng Sương chuyên tâm nhìn cuốn da dê trên tay.
Người gấu đang phóng thích thuật pháp, chữa khỏi những vết thương trên người
-- Trong sự kiện trước đó, hình như nó tham dự một trận chiến rất tàn khốc, lúc
truyền tống trở về đã vết thương đầy người.
Nhưng Sigrid và tuyết ma đồng loạt ra tay, giúp nó ổn định thương thế.
Thậm chí Sigrid còn lấy ra một chiếc nhẫn, trực tiếp nhét vào miệng người gấu
ép nó nuốt xuống.
Đó là một chiếc nhẫn mang Thủy nguyên tố có hiệu quả liên tục chữa khỏi, nếu
được đặt trong cơ thể thì có thể liên tục trị liệu thường thế nội tạng.
Người gấu vô cùng cảm kích.
ẫ ồ
Nó tỏ vẻ sau khi chữa khỏi sẽ ị nhẫn ra rửa sạch rồi trả lại cho Sigrid.
Sigrid nghiêm khắc từ chối chuyện này.
Nàng giơ đôi tay và cổ mày ra cho người gấu xem, trên đó đầy mặt dây chuyền
và chiếc nhẫn, sau đó nàng ta khẽ ngẩng đầu, tràn đầy oán niệm liếc nhìn hư
không một cái.
Người gấu không nói ra nổi lời cảm kích nữa.
Lúc này, mọi người đang nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Tuyết ma trốn cách xa lửa trại, co ro trong góc, trong tay cầm một khối phù văn
thạch, đang chậm rãi nghiên cứu.
Ba vị Thế Giới chi Chủ lơ lửng ở giữa không trung.
"Ngày đầu tiên đã qua."
Băng Dạ nói.
"Còn có hai mươi chín ngày là có thể hoàn thành khảo nghiệm lần này."
Đại cũng nói.
"Thật là lâu."
Liễu Bình cảm khái nói.
"Không chỉ lâu –– nghỉ ngơi chỉ là tạm thời, Mộng Cảnh tuyệt đối không để
chúng ta cảm thấy nhàm chán."
Băng Dạ nói.
"Nếu có thể bình an vô sự vượt qua ba mươi ngày thì tốt rồi."
Đại tràn đầy khát khao mà nói.
"Nào có loại mộng đẹp như vậy."
Băng Dạ cười rộ lên.
Bông tuyết bỗng tạm dừng ở giữa không trung, chậm rãi tổ hợp thành mấy hàng
chữ nhỏ, hiện ra trước mặt ba vị Thế Giới chi Chủ: “Sự kiện: Cảnh ngộ của tay
mới."
"Chủ đề: Tranh đoạt."
"Miêu tả: Dị biến sâu trong cánh đồng tuyết đã kết thúc, các ngươi và sinh linh
của mình phải đi tìm tòi cho bằng được, tìm ra bí mật của tòa tháp nhọn kia-..."
"Không phải ai cũng có tư cách có được bí mật của cánh đồng tuyết."
"Hôm nay không tiến vào tháp nhọn thì coi như thất bại, sẽ bị cưỡng chế rời
khỏi Mộng Cảnh."
Ba người xem xong thì bông tuyết lập tức rơi rụng phiêu linh.
Mặt đất bắt đầu kịch liệt chấn động.
Ầm ầm ầm ầm -- Sâu trong cánh đồng tuyết, một tòa tháp cao màu đen thật lớn
mọc lên từ nền đất, trong tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, nó dần cất cao lên bầu
ố ấ
trời, cuối cùng đứng sừng sững bất động.
“Nói thế nào đây?"
Băng Dạ hỏi.
"Còn có thể nói thế nào, nếu chủ đề là tranh đoạt, chỉ sợ lát nữa nhất định sẽ xảy
ra chiến đấu, đi thôi, đi xem rốt cuộc tình hình tòa tháp này là như thế nào."
Liễu Bình thở dài và nói.
"May mà người gấu của ta đã không sao rồi."
Đại cảm thấy may mắn mà nói.
Máy phút sau.
Xe ngựa băng sương lại xông lên không trung lần nữa, bay về cánh đồng tuyết
với tốc độ cực kỳ hung hãn.
Danh Sách Chương: