Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người pha chế lau khô cái bàn, đưa thêm một ly rượu lên cho Liễu Bình, hắn ta
là người cuối cùng đi ra khỏi quán bar để canh giữ ở ngoài cửa.
Mãi đến khi chung quanh khôi phục yên tĩnh, lúc này nam nhân mới như vừa
tỉnh từ trong mộng.
Hắn ta vội vàng mở miệng nói: “Nếu biết ngài là tiên tri, ta nên sớm tới một
chút -- đại nhân, ta nguyện ý trở thành nô lệ của ngài."
"Ta sẽ không tùy tiện nhận người."
Liễu Bình nói.
Nam nhân cuống quít nói: “Đại nhân, có lẽ tiên tri như ngài nhất định sẽ cảm
thấy rất hứng thú với bí mật, ta biết rất nhiều bí mật, chỉ cần ngài ––”.
"Ngừng!"
Liễu Bình cắt ngang lời hắn ta, “Ta biết rất nhiều bí mật của người, nhưng có lẽ
ngươi không biết, có một số việc nếu nói ra thì tánh mạng người khó mà giữ
được."
Nam nhân ngẩn ra trong chốc lát, sau đó bỗng rùng mình một cái.
"Đa tạ đại nhân nhắc nhở, thiếu chút nữa ta đã quên chuyện này, ở chung quanh
chúng ta --"
Hắn ta nhìn về hư không chung quanh, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác, không nói ra
câu kế tiếp nữa.
Liễu Bình tùy tiện triệu tới một chai rượu, lại đặt một cái ly không ở trên bàn.
"Nếu ngươi muốn trở thành thủ hạ của ta, đầu tiên phải chiến đấu với ta một
trận."
"Đại nhân, có quy tắc gì không?"
Nam nhân hỏi.
"Tùy tiện tấn công lại đây là được."
Liễu Bình nói.
Nam nhân thấp thỏm trong chốc lát, sau đó bỗng đứng lên, xông thẳng đến chỗ
Liễu Bình.
Liễu Bình nhìn hắn ta một cái.
Niệm Đao! Nam nhân như bị sét đánh, liên tiếp lui vài bước, ngã trở về chỗ
ngồi.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: “Ở hình thức Thủ Ngục,
hắn chiến bại.”.
"Linh hồn của hắn hoàn toàn thuộc về ngươi."
ễ ồ ầ
Liễu Bình mở rượu ra rồi rót đầy cái ly không.
"Hoan nghênh người, từ giờ trở đi, ngươi chính là thủ hạ của ta -- Hiện tại
chúng ta đáng để uống một ly chúc mừng."
Cái ly được đặt trước mặt nam tử.
Nam tử lộ ra vẻ mặt vui mừng, nâng chén nói: “Các hạ, ta kính ngài."
Liễu Bình giơ ly rượu lên rồi nhấp một ngụm, thở dài nói: “Không dễ dàng để
cứu sống ngươi đấy."
Nam tử mới uống cạn ly rượu, nghe xong lời này thì trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Liễu Bình nói: “Tạm thời đừng hỏi chuyện khác, ta hỏi ngươi, ngươi có thể tạo
ra một ít khí giới công kích và phòng ngự cường đại hay không?"
Nam nhân vỗ ngực và nói: “Đương nhiên! Ngày xưa ta dựa vào loại năng lực
này mới làm ra Hư Không Thần Chu cấp Noah vào lúc thế giới bị hủy diệt, chế
tạo khí giới phòng ngự và công kích đều là sở trường của ta cả."
Liễu Bình nói: “Đi đi, thành lập trận tuyến tiến công và phòng ngự vì trấn nhỏ
này phải tốn chừng bao lâu?"
"Ta đã sớm tạo thành một vài thứ tốt, thoáng sửa chữa là có thể dùng ở trấn nhỏ
này, chừng hơn mười phút là đủ rồi."
Nam nhân nói.
"Rất tốt, nếu người muốn làm cái gì thì có thể dùng người trên trấn nhỏ, bảo
những người muốn báo đáp gì thì cứ tới tìm ta."
Liễu Bình nói.
"Đã rõ."
"Đúng rồi, người tên là gì?"
"Ta là Vương Trọng Công."
"Tên hay, đi thôi."
"Đúng vậy."
Nam nhân đi ra khỏi quán bar, bắt đầu tiếp đón nhân lực, thành lập trận tuyến
tiến công và phòng ngự cho toàn bộ trấn nhỏ.
Liễu Bình nâng ly rượu lên rồi uống một ngụm, ánh mắt bắn về hướng cái đồng
hồ được treo trên tường.
Còn mười lăm phút.
Mười lăm phút sau, giết chóc tứ phương sẽ bắt đầu.
“Nâng lên đây!"
"Đúng vậy, đặt chúng ở trên tường, còn có mấy khẩu pháo tốc độ ánh sáng bên
này, đều phải chôn dưới đất, chúng sẽ tự tiến vào trạng thái tàng hình."
"Tăng nhanh tốc độ!"
Vương Trọng Công la lớn.
Những người đang đi qua đi làm theo chỉ thị của hắn ta, nhanh chóng gia tăng
các phương tiện phòng ngự và công kích cho trấn nhỏ.
Mười lăm phút đã đến.
Vương Trọng Công nhanh chóng điều chỉnh thử tham số phòng ngự của vách
tường sắt thép, lại chợt thấy chung quanh im ắng đi.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tất cả mọi người đều biến mất.
Toàn bộ trấn nhỏ rơi vào tĩnh mịch.
"Người không có liên quan biến mất? Chẳng lẽ...”.
Vương Trọng Công đang nói thầm thì mặt đất bỗng bắt đầu chấn động.
Vẻ mặt hắn ta biến đổi, lập tức nhảy lên tường thành sắt thép vừa mới hoàn
công, nhìn ra xa bên ngoài trấn nhỏ.
Trong cánh đồng bát ngát phía xa xuất hiện một chi đội được võ trang đầy đủ.
Vương Trọng Công phun ra một ngụm nước bọt, cất tiếng mắng: “Địa cung
đáng chết, ta biết ngay nó sẽ bắt kẻ chiến thắng tiếp tục chém giết ——"
Hắn ta nhìn tường thành rắn chắc dưới chân, lại nhìn về phía các loại phương
tiện chiến tranh cỡ lớn trong trấn, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái thán phục.
Lựa chọn của hắn ta không sai.
Nam nhân kia rất mạnh, hơn nữa có thể biết trước nên đã bảo hắn ta chuẩn bị
sẵn sàng cho một cuộc chiến tranh cỡ lớn.
Vương Trọng Công nhảy xuống tường thành, bước nhanh đến cửa quán bar, gõ
cửa và nói: “Tiên tri đại nhân, phương tiện chiến tranh ngài yêu cầu đã được ta
bố trí xong cả rồi."
"Ngài xem bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Quán bar không có tiếng vang.
Vương Trọng Công đi vào, chỉ thấy quán bar không có một bóng người.
Trên quầy bar trống tron có một tờ giấy.
Hắn ta cầm lấy tờ giấy để xem, trên đó có viết một hàng chữ nhỏ: “Trước khi ta
đưa ra tín hiệu, chỉ thủ chứ không tấn công."
Vương Trọng Công hiểu rõ mà gật gật đầu.
Tuy rằng không biết vì sao phải thủ chứ không tấn công, nhưng chắc chắn tiên
tri có tính toán khác.
Vậy -- Vương Trọng Công tiện tay click mở một quang bình, nhanh chóng thao
tác một hồi trên đó, phát ra mệnh lệnh với tất cả khí giới chiến tranh: “Kích hoạt
toàn bộ các loại thiết bị phòng ngự, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo!"
Phía bên kia.
ồ ầ
Trên cánh đồng bát ngát, trong chi đội kia có một nam tử đầu trọc cường tráng
lớn tiếng nói: “Hai tên còn lại cũng muốn tới, chờ bọn họ một lát, sau đó cùng
nhau xông lên!"
"Bên này đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK