Liễu Bình vươn tay ra.
Đôi mắt trên xúc tu kia nhìn lại hắn, phát ra một loạt âm thanh kỳ dị tàn nhẫn
mà bạo ngược.
Và thời khắc đó.
Gấu trúc phát ra một tiếng thét chói tai sắc bén, phảng phất còn mang theo một
chút cầu xin: “Không! Đừng làm ta trở về với hư vô!”
Trong hư không, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra trước mắt Liễu Bình:
“Tồn tại không thể biết bị ngươi phong ấn mất đi tất cả sức mạnh và tất cả tánh
mạng dự phòng.”
Liễu Bình nắm lấy trường đao.
Phốc!
Lại một xúc tu thật dài vươn tới từ khối băng bị phong ấn, đâm xuyên qua thân
thể hắn.
Liễu Bình cũng không thể động đậy.
Nhưng chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Hai mắt hắn bỗng đanh lại, phẫn nộ quát: “Trảm!”
Hư Thần Trảm!
Ong ——
Có lẽ cũng biết thời khắc hiện giờ cực kỳ mấu chốt, trên trường đao đồng thau
bộc phát ra một tiếng chấn động tựa như hồng thủy.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra:
“Tuy ngươi không thể vung trường đao, nhưng ngươi lấy trảm pháp cách không
bản thân khai sáng để chém ra đao này!”
“Thời không bắt đầu tách ra.”
“Chú ý, ngươi không chỉ định thời không nào.”
“Thời không sắp bị tách ra một cách ngẫu nhiên!!!”
Hư không chung quanh chợt lóe.
Chỉ một thoáng, tất cả biến mất không còn gì nữa.
Liễu Bình phát hiện mình đang đứng trong một mảnh sương mù hắc ám.
Phía trước… Là một đỉnh núi.
Đó là một ngọn núi được đúc nguyên khối bằng kim loại đen.
Một người khổng lồ màu trắng còn cao hơn cả ngọn núi đang thong thả đi vòng
quanh ngọn núi.
ổ ồ ỗ ố
Thỉnh thoảng người khổng lồ duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh núi.
Mỗi lần như vậy, đỉnh núi sẽ tỏa ra một thứ ánh sáng ảm đạm.
Liễu Bình đứng tại chỗ, thở hổn hển kịch liệt, hắn kiệt sức muốn chết.
Cả sức lực đứng thẳng mà hắn cũng không có, trực tiếp nằm dài trên mặt đất.
Hắn sờ sờ trên người.
Thân thể lành lặng không tổn hao gì!
Thời khắc bị con quái vật kia giết chết đã bị tách ra!
Gấu trúc phát ra một tiếng hoan hô: “Chúng ta sống sót, thật là kỳ tích!”
Liễu Bình không khỏi thở dài một tiếng.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện ra:
“Thực lực của ngươi không đủ để trảm ra thời không quá dài.”
“Ngươi về tới thời khắc nào đó trước đó.”
Liễu Bình nỗ lực muốn bò dậy ——
Ầm!
Một âm thanh kim loại va chạm vào mặt đất vang lên.
Chỉ thấy một thanh trường đao đồng thau rơi xuống mặt đất, lăn mấy lăn rồi lại
nhảy dựng lên, về tới trong tay Liễu Bình.
“Xét thấy ngươi đã nghe chủ nhân đời trước của thanh đao này giải thích.”
“Hiện tại ngươi có thể biết được thuộc tính của nó.”
…
“Ngươi đã chết;”
“Ngươi đã chết;”
“Ngươi đã chết;”
“...”
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt không ngừng hiện ra.
Mặc dù nội dung nhắc nhở là tử vong ——
Nhưng giờ khắc này, cho dù là Liễu Bình hay gấu trúc, đều không tự chủ được
mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Tánh mạng ta thu hoạch được nhờ giết chóc chúng sinh đều trở lại cả rồi!” Gấu
trúc nói với giọng điệu vô cùng phấn chấn.
Liễu Bình suy nghĩ một lát, trầm ngâm nói: “Tất cả những chuyện xảy ra sau
giờ khắc này đều bị cắt ra ngoài, mà ta trở thành ta của thời gian này...”
—— Cấp bậc của hắn về tới mười mấy cấp.
“Đúng vậy, đây không đơn thuần là xuyên qua thời không.” Gấu trúc cũng nói.
ễ
Liễu Bình nhìn lại hư không.
Bản đồ trong suốt có được từ trên tay Ma Vương kỳ quỷ sớm đã biến mất.
Điều này chứng minh cái gì?
—— Chứng minh những chuyện sau đó còn chưa xảy ra.
Nhưng mà…
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một vòng quang hoàn sáng tối luân phiên hiện
lên trên đỉnh đầu.
“Màn đêm bốn mươi mét!”
—— Vì sao nó còn ở đây chứ?
Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên:
“Khế ước trên Thần trụ Vĩnh Dạ không thể lùi lại.”
“Ngươi dự chi kỹ năng tiết điểm cấp 20 và cấp 30 trước, đạt được ‘Màn đêm
bốn mươi mét’”
Thì ra là thế!
Thoát được một mạng, lại xem như có thu hoạch, vậy cũng không tồi.
Liễu Bình dựng đao đứng lên.
Trên trường đao đồng thau bỗng hiện ra một bóng dáng màu đen.
Chính là vị đại lão biên soạn quyển sổ tay giải phẫu kia!
Chẳng qua, trên đao chỉ hiện lên một bóng dáng, mà không phải chân thật.
“Cho dù là ai, nếu nhìn thấy đoạn quang ảnh này thì chứng minh ta còn sống, ta
muốn đa tạ ngươi.”
Bóng dáng màu đen kia trịnh trọng hành lễ, tiếp tục nói: “Xin yên tâm, ngươi đã
là chủ nhân của đao này, tất nhiên có thể nghe thấy bí mật về nó.”
“Năm đó ta thông qua các loại bói toán, biết được tương lai sẽ chết đi vào một
lần sử dụng nó.”
“Trừ phi vào thời khắc kia, có người cầm lấy đao chém ra thời không, như vậy
ta mới được cứu trợ... Đồng thời cũng tạm biệt chuôi đao này...”
“Ngươi phải cẩn thận, chuôi đao này sẽ luôn dẫn phát tử vong của người sử
dụng ——”
“Đây là chuyện mà vận mệnh đã định trước sẽ xảy ra, trừ phi ngươi tìm được vỏ
đao.”
“Ta vẫn không tìm được vỏ đao của nó, cũng không thể dẫn động ba loại sức
mạnh ‘Giam Mặc’, ‘Luân Chuyển’, ‘Hư Thần’ dưới hình thái hoàn chỉnh của
nó.”
“Đây là điều tiếc nuối... Nhưng tốt xấu gì các hạ đã cứu ta một mạng...”
“Lại cảm ơn lần nữa.”
ế
“Tương lai lúc gặp mặt, ta sẽ tỏ rõ lòng biết ơn của mình thêm.”
Hư ảnh màu đen trở nên ảm đạm, sau đó dần dần biến mất khỏi thân đao.
Chỉ có câu nói cuối cùng còn phiêu đãng trong bóng đêm:
“Đao này tên là: Trấn Ngục.”
Tất cả âm thanh trôi đi.
Trong bóng đêm, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:
“Ngươi đạt được thẻ bài binh khí:”
“Trường đao: Trấn Ngục.”
“—— Ban thưởng của vạn thần, lưỡi đao được chủ thời không che chở.”
“Nếu đao này nằm trong vỏ thì sẽ mang theo uy năng như sau:”
“Giam Mặc.”
“—— Kẻ cầm đao này có thể nghe thấy tất cả bí mật, không sợ gì cả;”
“Luân Chuyển.”
“—— Không chịu bất cứ tổn thương nào mang tính nhất định sẽ trúng, tất cả
tổn thương được thuật pháp hoặc vật phòng ngự chống đỡ trước.”
“Hư Thần.”
“—— Một ngươi khác đã triệu hoán thời không song song, chiến đấu vì ngươi
trước khi ngươi xuất đao.”
“Ba loại uy năng trên có thể phát động khi đao nằm trong vỏ.”
“Ba loại uy năng dưới đây thì xuất đao là có thể phát động.”
“Trấn Mệnh.”
“—— Nuốt một thẻ bài thì có thể chặt đứt thời không, khiến cho thế giới song
song bị tróc ra không còn buông xuống chủ thế giới.”
“Kiến Diệt.”
“—— Nuốt một thẻ bài, tiến vào thế giới song song bị tróc ra, chứng kiến thế
giới này bị hủy diệt.”
“Dạ Ẩn.”
“—— Đao này có thể bám vào binh khí khác và phát huy tất cả uy lực của binh
khí đó.”
“Kẻ cầm đao này có thể hướng tới thế giới chân thật.”
“Đặc biệt thuyết minh:”
“Thẻ bài mà Trấn Ngục Đao nuốt vào càng mạnh thì chiều dài thời không bị
chặt đứt càng dài, thời gian nán lại trong thế giới bị hủy diệt cũng càng lâu.”
“Khi nó mất đi vỏ đao, sẽ sinh ra tuyến vận mệnh cắn chủ, mỗi khi ngươi dùng
nó một lần, ngươi sẽ cách cái chết của mình càng gần một phân.”
ế ầ
“Lại thuyết minh lần nữa:”
“Ngươi là tồn tại có được danh hào ‘Mộ Quang Chi Ủng’.”
“Ngươi vừa trở thành chủ nhân của đao này.”
“Bởi vì danh hào của ngươi, trong khoảnh khắc lần ‘Trấn Mệnh’ này phát động,
đao này rút ra một thẻ bài từ chủ nhân đời trước của nó, tránh được chuyện
ngươi tiêu hao thẻ bài.”
“Lần sau vào khoảnh khắc ngươi sử dụng đao này, nhất định sẽ mất đi một thẻ
bài.”
“Nhớ lấy.”
Danh Sách Chương: