Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ma Vương liếc nhìn về phía Mãnh Hổ, lại nhìn về phía Liễu Bình, lông mày
dần dần nhíu lại.
"Tốt, nói chuyện phiếm tới đây thôi, ta tới nói cho các ngươi biết, các ngươi cần
phải rời khỏi khu vực này."
"Tại sao?" Mãnh Hổ hỏi.
"Bởi vì Danh Sách nơi này đã phong ấn một tên tù phạm... bất cứ khi nào nó
cũng có thể trốn thoát khỏi phong ấn." Ma Vương nói.
"Tù phạm? Các ngươi bị sao vậy, tại sao lại thả một tên Tù phạm ra ngoài?"
Mãnh Hổ chất vấn.
"Chúng ta đều đã sắp xếp cực kỳ hoàn mỹ, chúng ta có một suy đoán, Tù phạm
là bị loài người thả ra, cho nên mới có lệnh tiêu diệt toàn bộ loài người tại khu
vực này." Ma Vương nói.
Mãnh Hổ cười lớn với vẻ giễu cợt: "Rõ ràng nếu năm đó các ngươi yên tâm tiếp
nhận Nhân tộc chúng ta, sẽ có cơ hội hóa giải tai nạn do Tù phạm dẫn tới, kết
quả các ngươi lại tham linh hồn của chúng ta! Kết cục này chính là quả báo của
các ngươi mà thôi!"
"Đi nhanh đi, ta chỉ khuyên bảo mọt lần, hoặc là các ngươi muốn tiếp nhận sự
đuổi giết của toàn bộ Luyện Ngục?" Ma Vương uy hiếp.
Mãnh Hổ quay đầu nhìn về phía Liễu Bình, giải thích: "Thỏ Tử, ngươi mới
mười bốn tuổi, có nhiều thứ còn chưa trải qua, ta sẽ nói cho ngươi biết một sự
kiện."
"Xin rửa tai lắng nghe." Liễu Bình nói.
"Nếu như ma quỷ nói chuyện nhẹ nhàng với ngươi, một là bọn chúng cảm thấy
không thể thắng ngươi, hai là bọn chúng còn đang nghĩ cách hãm hại ngươi một
lần." Mãnh Hổ nói.
"Rõ." Liễu Bình nói.
Mãnh Hổ nhìn về phía Ma Vương.
Khí thế trên người hắn ta bỗng tăng vọt, nắm chặt nắm đấm...
"Ta sẽ không đánh với ngươi, các ngươi sẽ nghênh đón tuyệt vọng cùng hủy
diệt chân chính!" Ma Vương cười lạnh nói.
Thân hình nó lóe lên, chuẩn bị bay về phía bầu trời.
Trong khoảnh khắc đó...
Liễu Bình gằn từng chữ nói: "Ra tay."
Mãnh Hổ không do dự, đấm mạnh một quyền về phía Ma Vương.
ầ ố ế ầ ễ
Quầng sáng sáng tối giao thế trên đỉnh đầu Liễu Bình hiện lên, phóng ra một
luồng sáng bao phủ bốn phía.
Màn Đêm Bốn Mươi Mét!
Ngay sau đó, Ma Vương đang bay lên bỗng biến mất.
Nó xuất hiện phía trước nắm đấm.
Ầm!
Tiếng va chạm nổ vang rền đất trời.
Trong khoảnh khắc Ma Vương bị đánh bay ra ngoài...
Liễu Bình nói: "Ra tay."
Mãnh Hổ không do dự, lại đấm mạnh một quyền ra.
Ngay sau đó, Ma Vương biến mất, lại xuất hiện trước nắm đấm của Mãnh Hổ,
lại bị đánh trúng lần nữa.
Ầm!
"Ra tay."
Giọng nói của Liễu Bình tỉnh táo lại bình thản.
Mãnh Hổ gào thét một tiếng phấn chấn tinh thần, toàn lực đấm ra một quyền!
Ma Vương lóe lên, xuất hiện phía trước nắm đấm của hắn ta.
Ầm...
Nắm đấm của Mãnh Hổ gần như xuyên qua bụng của Ma Vương, đập nó xuống
mặt đất, tạo thành một cái hố sâu không thấy đáy.
"A ha ha ha ha, ta biết mà, ngươi chính là một tiểu quỷ lanh lợi mà!"
Mãnh Hổ cười lớn với vẻ vui sướng.
Liễu Bình đi tới trước hố sâu kia, phất tay vẩy xuống từng đợt ánh sáng thần
thánh.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:
[Ngươi triệu hồi Ma Vương ???, dịch chuyển nó tới vị trí chỉ định.]
[Loại triệu hồi Vĩnh Dạ này đã được kích hoạt ba lần.]
[Ngươi thả ra Cứu Tử Phù Thương thuật, bắt đầu thu hoạch Hồn lực từ trên
người của đối phương.]
Liễu Bình liếc qua, nói:
"Nó còn chưa chết."
"Đương nhiên, nó là Ma Vương, e rằng nó đã bắt đầu nghiêm túc rồi." Mãnh Hổ
hưng phấn nói.
Toàn bộ khu rừng bỗng biến mất trước mắt hai người.
Thế giới hóa thành màu trắng bệch.
ố ế
Vô số xương khô trải rộng toàn bộ thế giới, không cách nào nhìn được giới hạn.
Mặt đất chấn động liên tục.
Từng bức tượng khổng lồ trồi lên từ dưới mặt đất.
"Thế giới bộ bài."
Mãnh Hổ nói.
"Cái gì là Thế giới bộ bài?" Liễu Bình hỏi.
"Nó đã cấu trúc thành một bộ thẻ bài hoàn chỉnh, tạo thành thế giới Danh Sách
của chính nó, là lực lượng mạnh nhất của nó."
Mãnh Hổ nói xong, hít sâu một hơi, nói tiếp: "Thỏ Tử, ngươi sợ chết sao?"
Liễu Bình ngẩn ra, cúi đầu liếc nhìn gấu trúc bên hông, lắc đầu nói:
"Chết? Ta không sợ chút nào cả."

Trong thế giới xám trắng này.
Xương khô rải khắp mặt đất.
Từng bức tượng khổng lồ đột ngột trồi lên từ dưới mặt đất.
Mãnh Hổ cong đầu gối, đứng tại chỗ bày quyền thế.
"A..."
Hắn ta phát ra tiếng rống trầm thấp.
Một luồng khí thế không tên từ trên người hắn ta tản ra, làm cho hư không bốn
phía chấn động.
Xương khô khắp nơi trên mặt đất đều bị lực lượng mạnh mẽ của Mãnh Hổ trùng
kích tới, bắt đầu trở nên như có như không.
"Cảnh tượng hư ảo..."
Liễu Bình nói với vẻ suy tư.
"Đúng vậy..." Mãnh Hổ nói: "Thế giới này là hư ảo, cho nên bộ bài của tên Ma
Vương này thiên hướng mê hoặc và triệu hồi, bọn chúng có thể phóng đại vô
hạn sợ hãi trong lòng con người, đồng thời kêu gọi một vài tồn tại không rõ tới
nơi đây ứng phó chúng ta."
Một tiếng vang ồm ồm vang vọng hư không:
"Hư ảo? Không... ta sẽ cho các ngươi biết vật sưu tập của ta, thực lực của bọn
nó đủ để các ngươi ở lại nơi này mãi mãi, tới lúc đó, ta sẽ cho các ngươi biết,
tuyệt vọng chân chính là cái gì."
Nó vừa nói xong.
Một bức tượng khổng lồ bỗng nhúc nhích.
Lớp bụi màu trắng bên ngoài bức tượng dần dần biến mất...

Nó sống lại.
Trong khoảnh khắc đó, Mãnh Hổ đấm mạnh ra một quyền.
Một quyền này đánh vào hư khongo, lại có mấy trăm quyền ảnh hiện lên, đánh
vào ngực những bức tượng kia.
Những bức tượng vẫn ở vào giai đoạn hóa đá kia liên tục vỡ vụn.
Chỉ có bức tượng đầu tiên có thể ngăn cản được quyền này, lại chỉ lùi về sau vài
bước, vẫn có thể đứng vững.
Giọng nói của Ma Vương vang lên:
"Vô dụng, ta còn muốn cám ơn ngươi nữa, tiết kiệm giúp ta một bước cực kỳ
phức tạp nữa."
Những bức tượng vỡ vụn kia không ngừng sống lại, biến thành từng mảng máu
thịt, thẩm thấu vào trong đống xương khô phía dưới.
Một luồng khí quỷ dị tự nhiên sinh ra.
Giống như một nghi thức đã bắt đầu vậy.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Hiến tế đã bắt đầu, tất cả thể sinh mạng loại cấm kỵ đặc biệt đang dung hợp
máu thịt, kinh khủng hoàn toàn mới sắp giáng lâm.]
Liễu Bình liếc qua, nói thầm hóa ra những bức tượng kia đều là tồn tại cùng loại
với vật thí nghiệm vậy.
Mãnh Hổ đánh nát bọn chúng, cũng làm cho tốc độ nghi thức hiến tế tăng
nhanh.
"Đáng chết, thực lực bản thân tên Ma Vương này cũng không xuất sắc, thế
nhưng góp nhặt được quá nhiều quái vật đặc biệt, phong ấn tại trong thẻ bài,
chẳng lẽ nó muốn triệu hoán thứ gì nữa sao?"
Mãnh Hổ cũng phát hiện manh mối, không nhịn được mà nói nhỏ.
Hắn ta vỗ sách thẻ bên cạnh.
Trong sách thẻ hiện ra ba mươi sáu tấm thẻ bài.
Những thẻ bài này ghép lại với nhau, rồi lật lại, hóa thành một đồ án hoàn mỹ.
Biển Dung Nham!
Trên biển dung nham vô tận, một người ngồi xếp bằng, thuận theo sóng dung
nham mà trôi đi.
Khi ba mươi sáu tấm thẻ bài ghép lại thành đồ án, người này cũng mở mắt ra,
thông qua đồ án mà nhìn về phía ngoài.
Hắn ta cười nói: "Thú vị, chỉ là một tên Ma Vương cấp thấp, lại có thể làm cho
ngươi cảm thấy khó khăn?"
Mãnh Hổ nói: "Bộ bài của đối thủ có vẻ như là bộ bài được truyền thừa từ thời
đại xa xưa, uy lực của nó có thể tăng lên tới một loại trình độ mà ta không thể
ố ổ
ứng đối nổi."
Người kia nghe xong thì đứng dậy khỏi biển dung nham, nói với vẻ thản nhiên:
"Bộ bài cổ đại của Luyện Ngục sao? Bọn chúng lại không tiếc dùng thứ này để
chiến đấu, tới cùng thì ngươi đã chọc phải phiền phức lớn cỡ nào?"
"Ha ha, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, nếu như đổi thành chân thân là
ngươi tới đây, chưa biết chừng còn gây ra phiền phức lớn hơn nữa." Mãnh Hổ
cười nói.
Người kia bất đắc dĩ lắc đầu, bước khỏi đồ án.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK