Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười phút sau... Hai tên giáo chúng lại xông tới, bẩm báo: "Đại nhân, có người
tới."
Tên vạm vỡ kia đang nghỉ ngơi, nghe vậy thì mở mắt ra, nói: "Là người của
Vương Gia thôn tới rồi sao? Cũng quá nhanh đi chứ."
"Không phải, đại nhân."
"Ừ? Vậy là người nào? Binh lính quan phủ sao?"
"Cũng không phải, nghe nói là người của một thôn xóm khác - Lý Gia thôn."
"Chúng ta còn chưa kịp đi... bọn chúng đã phải người tới sao?"
"Đúng vậy, nghe nói là muốn nhập giáo."
"Ha ha ha, xem ra tiến độ của chúng ta vẫn rất nhanh."
Tên vạm vỡ này lộ ý mừng, tâm trạng vui vẻ, đi theo hai người thủ hạ rời khỏi
hang núi.
Sau đó, gã ta thấy được một người.
Vẫn là tên thiếu niên kia.
Tên thiếu niên kia oai phong lẫm liệt nói: "Ta chính là người đưa tin do thôn
trưởng Lý Gia thôn phái tới."
"Khốn kiếp! Không phải ngươi là người của Vương Gia thôn sao? Tại sao lại
biến thành người của Lý Gia thôn rồi?"
Tên cầm đầu tức giận quát.
Thiếu niên sững sờ, nhìn về phía hai người đang đi bên cạnh tên cầm đầu: "Các
ngươi còn không nói cho hắn ta sao?"
Một người trong đó bỗng bừng tỉnh, nói: "Đại nhân, hắn là anh em song sinh
của thiếu niên vừa nãy, từ nhỏ đã sống tại Lý Gia thôn, bởi vì tinh thông võ
nghệ cho nên mới bị phái tới."
Khóe miệng tên cầm đầu giật giật, bỗng lộ ra vẻ hung ác, nói: "Nhãi ranh, ngươi
đùa chúng ta sao?"
Thiếu niên kia vội vàng xua tay, nói: "Hiểu lầm, ta thật không phải là em trai ta,
thực lực của nó quá kém, làm sao có thể sánh bằng ta được?"
Nói xong, hắn rút trường đao ra, trảm mạnh về phía một cây đại thụ bên đường.
Đại thụ bị chặt đứt, ngã xuống đất.
Đám người đều im lặng.
Không luyện đao khoảng chục năm, làm sao có thể chém ra một đao như vậy
được? Cũng vậy... Tên nhãi vừa nãy cũng chỉ ra tay một lần, lại dùng tay đánh
bất tỉnh một người bên mình.

Với lại, tên nhãi vừa rồi cũng không có bội đao! Hơn nữa, trong thời đại này, có
thể được một quyển quyền phổ để tu luyện cũng đã là vận may cực lớn.
Chỉ là một thiếu niên của Vương Gia thôn, đi đâu tìm kiếm một quyển đao phổ
nữa chứ? Thiếu niên kia thu đao lại, thần thái ngạo mạn, nói: "Em trai ta tu
luyện công phu quyền cước, mà ta lại tinh thông dụng đao... một mình ta có thể
đánh năm đứa như nó."
"Ngươi không phải hắn thật sao?"
Tên cầm đầu hỏi.
"Nơi này của ta có một nốt ruồi, nó không có."
Thiếu niên chỉ chỉ một mình, nói.
Đám người nhìn tới.
"Hắn đúng là có một nốt ruồi! Thằng nhãi vừa rồi không có!"
Một người kêu lên.
Tên cầm đầu cũng nhìn xuống, hỏi: "Ngươi tới nơi này, muốn nói cái gì sao?"
"Lý Gia thôn chúng ta chuẩn bị gia nhập vào Thánh giáo."
Thiếu niên nói.
"Thôn trưởng của các ngươi đâu?"
Tên cầm đầu hỏi.
"Ông già đó bị mù rồi, không biết sống chết, một lòng ủng hộ quan phủ, đã bị ta
giết chết!"
Thiếu niên nói.
Một cái đầu người bị ném tới.
Đúng là cái đầu của một ông lão.
Một tên giáo chúng vừa mới nhập giáo quan sát cái đầu này một lát, bỗng nói:
"Đúng vậy! Là đầu của thôn trưởng Lý Gia thôn! Ta biết ông ta!"
Lần này, càng có nhiều người tin hơn.
Tên cầm đầu lại nhìn về phía thiếu niên kia, thấy được trên người hắn có một
luồng sát khí, đúng là bộ dáng khi vừa mới giết người.
Tên nhóc này.
Đúng là mạnh hơn nhiều em trai của hắn.
Đang ngẫm nghĩ, lại thấy thiếu niên kia ném tới một vật.
Tên cầm đầu đón lấy, xem xét.
Thứ này lại là một thỏi vàng trĩu nặng.
"Đây là lễ gặp mặt dùng để hiểu kính đại nhân, mong ngài dìu dắt nhiều hơn."
Thiếu niên nói.
ầ ầ
Tên cầm đầu lộ ra ý mừng.
"Ngươi rất biết cách làm người, không tệ... ta sẽ sai mấy người đi cùng người về
Lý Gia thôn, hoàn thành nghi thức nhập giáo đi."
Gã ta nói.
"Không có vấn đề."
Thiếu niên cũng đáp ứng rất thoải mái.
Tên cầm đầu gọi ra bảy tám người, sai bọn họ chuẩn bị kỹ các thứ cần cho nghi
thức nhập giáo, phất tay để bọn họ đi theo thiếu niên kia rời đi.
"Đại nhân không theo tới sao?"
Thiếu niên hỏi.
"Ta cần ở lại đây chờ người của Vương Gia thôn, sẽ tụ hợp với các ngươi
sau."Tên cầm đầu nói.
"Ừm."
Thiếu niên gật đầu.
Hắn dẫn theo bảy tám người rời khỏi nơi đây.
Tên cầm đầu suy nghĩ vài lượt, cảm thấy cũng không có vấn đề gì, lại trở về
hang núi nghỉ ngơi.
Mười lăm phút sau.
Bên ngoài càng yên tĩnh hơn.
Tên cầm đầu bỗng cảm thấy có gì đó là lạ.
Gã ta đứng dậy rời khỏi hang núi, lại thấy bên ngoài có một thiếu niên, tay cầm
trường mâu, xung quanh đều là thi thể của các giáo chúng.
Tên mặt thiếu niên này không có nốt ruồi.
"Thằng nhãi đáng chết, Vương Gia thôn các ngươi đều phải chết!"
Tên cầm đầu quát lớn.
Tên người gã ta phóng ra một luồng sáng trắng, dần dần biến thành một người
khổng lồ cao tới năm mét.
"Chờ đã!"
Thiếu niên xua tay, nói.
"Ngươi còn có di ngôn nào sao?"
Người khổng lồ hỏi.
"Cơm có thể ăn bậy thế nhưng không thể nói lung tung chứ, ta cũng không phải
là người của Vương Gia thôn."
Thiếu niên nói tiếp: "Ta chính là người đưa tin của Triệu Gia thôn, thôn trưởng
thôn chúng ta nghe nói thôn trưởng Lý Gia thôn chuẩn bị gia nhập vào tà giáo,
ế ể ế
bèn mệnh lệnh ta tới giết sạch các ngươi, để tránh ông ta bị mê hoặc, giết hại
hương thân phụ lão."
Hắn cắm trường mâu trên mặt đất, cười nói: "Thấy người tức giận như vậy, chắc
hẳn đã gặp hai người em trai của ta rồi."
"Khốn kiếp! Rõ ràng các ngươi là cùng một người!"
Người khổng lồ gầm thét xông tới.
Oanh!
Cát bay đá chạy, kinh khí tán loạn.
Chỉ thấy vị trí ban đầu Liễu Bình đung đột nhiên xuất hiện một cái hố sâu.
Người khổng lồ thu nắm tay lại, nghi ngờ nói: “Không đánh trúng à? Không
đúng."
Hắn ta ngẩng đầu nhìn lại.
Liễu Bình đúng cách đó mấy chục mét, đang xoa nắn đôi tay tê dại.
Người khổng lồ trầm ngâm nói: “Trong nháy mắt vừa rồi, ngươi hất bay nắm
tay của ta, sau đó nương theo lực đánh đó mà lập tức bay vút ra ngoài."
Trên mặt hắn ta lộ ra vẻ mặt nặng nề, lại đánh giá Liễu Bình lần nữa, sau đó tiếp
tục nói: “Tại sao phản ứng và tài nghệ như vậy lại xuất hiện trên một thiếu niên
ở nông thôn? Ta đã biết, nhất định người là người do quan phủ phái tới."
Sát khí hung lệ phát tán ra từ người tên khổng lồ.
Liễu Bình bày ra quyền thế, cười nói: “Ai cũng nói một tên khỏe chấp mười tên
khôn, nhưng cá nhân ta càng thích bốn lạng đẩy ngàn cân."
"Vì sao?"
Người khổng lồ hỏi.
"Bởi vì hiện tại sức lực của ta không bằng ngươi."
Liễu Bình nói đúng sự thật.
"Ngươi cũng rất thẳng thắn -- Tới gia nhập thánh giáo đi, dựa vào bản lĩnh này,
ngươi có thể ngồi cùng ăn với ta."
Người khổng lồ nói.
"Còn người thì vì sao lại nhập giáo?"
"Nửa năm trước, mảnh đất của chúng ta gặp phải đại hạn, hương thân tình
nguyện nhìn cả nhà ta đói chết cũng không tiếp tế, ta nhập giáo còn có một
ngụm cơm để ăn, thậm chí có thể mang theo giáo chúng giết chết, xử lý hết tất
cả đám hương thân."
"Lấy công phu quyền cước của người thì không vào giáo cũng có thể kiếm được
cơm ăn."
"Nhưng không thể báo thù."
ế ầ ế
"Nếu thù đã báo, cần gì phải tới giết những bá tánh bình thường trong thôn
trang chúng ta?"
Người khổng lồ lập tức nghẹn lời.
Liễu Bình im lặng mà cười cười, nói: “Người bị áo dục chi phối đã không thể
xưng là tà đạo, chỉ có thể gọi là súc sinh."
Sát ý trên người tên khổng lồ càng tăng lên, bước từng bước một về hướng Liễu
Bình, buồn bực hỏi: “Ta muốn nghe xem, cái gọi là tà đạo mà người nói là như
thế nào?"
Câu nói vừa dứt.
Hai người cùng quy về trầm mặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK