Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn đi đến trước những thi thể đó.
Bỗng nhiên ——
Phanh! Phanh!
Sau hai tiếng vang, trên người kẻ chết cuối cùng kia bỗng xuất hiện hai tấm thẻ
bài không ngừng trôi nổi.
“Hả? Đây là cái gì?” Liễu Bình kinh ngạc hỏi lại.
“Hình như có thể thu vào sách thẻ của ngươi —— Tới!” Lilith vừa vẫy tay về
phía hai thẻ bài kia vừa nói.
Hai thẻ bài lập tức bay qua rồi dừng ở trước mặt Liễu Bình.
Chỉ thấy trên thẻ bài đầu tiên có vẽ một cây cờ xí rách tung toé, trên đó viết một
hàng chữ nhỏ: “Cờ triệu tập đạo tặc.”
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:
“Cờ xí này đại diện cho một thân phận của thế giới hiện tại: Đầu lĩnh đạo tặc.”
“Kẻ có được cờ xí này sẽ tự động trở thành một vị đầu lĩnh đạo tặc của thế giới
hiện giờ, có thể triệu hoán sáu gã đạo tặc tiến đến chiến đấu vào bất cứ lúc nào.”
“Chúc mừng!”
“Ngươi lại có được thân phận của thế giới hiện tại lần nữa.”
Liễu Bình xem xong thì như suy tư gì đó.
Lúc trước vào lần đầu tiên tiến vào Chốn Lưu Vong, thân phận hắn có được là
kỵ sĩ trưởng phòng giữ thành York, phụ trách triệu tập chức nghiệp giả các nơi
để tổ kiến đội kỵ sĩ, đảm bảo công tác trị an và phòng thủ của thành York.
—— Lần đó hắn cũng không bán mạng không công cho thành York Tử Tước,
cuối cùng hắn đạt được một số tiếp viện và không ít đá quý.
Mà sau này mua sắm bản đồ và sách thẻ cho Lilith, những đá quý đó cũng mang
đến tác dụng cực kỳ lớn.
Hiện tại.
Hắn lại đạt được thân phận của thế giới này lần nữa.
Đầu lĩnh đạo tặc.
Những đạo tặc đó làm gì ở chỗ này?
Liễu Bình không khỏi nhìn vào thẻ bài còn lại.
Chỉ thấy trên thẻ bài đó có vẽ một cái huy chương đơn giản màu đỏ, phía dưới
huy chương có viết một hàng chữ:
“Kẻ nắm giữ huy chương này chính là Nam Tước của vương quốc Tích Lan, là
người sở hữu thôn Mir.”
ố ắ ễ
Lại một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt Liễu Bình:
“Huy chương này đại diện cho một thân phận của thế giới hiện giờ: Nam Tước
Vương Quốc.”
“Có được huy chương này sẽ tự động trở thành một vị Nam Tước của thế giới
trước mắt, có được một thôn trang.”
Liễu Bình giật mình, quay đầu liếc nhìn chiếc xe ngựa ngã trên mặt đất một cái.
Trên xe ngựa, một cái rương gỗ nặng nề rơi trên mặt đất, khóa của cái rương
sớm đã bị đạo tặc đập vỡ, bên trong chất đầy đồng vàng và đá quý.
Liễu Bình tiến lên sờ soạng một phen, mặc cho những đá quý đó rầm rầm chảy
xuống từ đầu ngón tay.
Hắn quay đầu nhìn về phía ba Con Rối Tử Vong kia.
Người ở chính giữa mặc một chiếc trường bào tương đối hoa lệ, trên đầu đội cái
mũ cắm đầy lông chim màu sắc rực rỡ.
Mà trên hai tay hắn ta, mỗi một ngón tay đều đeo một chiếc nhẫn được khảm đá
quý.
“Tự tháo nhẫn xuống rồi ném vào trong rương đi.” Liễu Bình nói.
Con Rối Tử Vong yên lặng bắt đầu tháo nhẫn.
“Ồn ào nhốn nháo nửa ngày, nơi nơi đều có chết người, thì ra là đang vây khốn
và ám sát Nam Tước...” Liễu Bình cảm khái.
Hắn bỗng nhớ tới lời nói vừa rồi trước khi người nọ chết.
Thiếu chút nữa đã trở thành Nam Tước?
Từ từ!
Liễu Bình ngẩn ngơ.
Thế giới này ——
Chẳng lẽ quy tắc của thế giới này là đạt được thẻ bài thân phận tương ứng thì tự
động trở thành người sở hữu thân phận đó hay sao?
Nếu là thế này thì vừa rồi đầu lĩnh đạo tặc đã thành công.
Hắn ta giết chết Nam Tước.
Cho nên hắn ta sẽ tự động trở thành Nam Tước?
—— Không ai quan tâm hắn ta leo lên như thế nào sao?
Vậy cũng quá... Không thể tưởng tượng...
Liễu Bình đang nghĩ ngợi thì chợt thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh
chóng hiện lên:
“Chú ý: Ngươi đã có được hai thẻ bài thân phận.”
“Quy tắc Thần Bí Trắc quay chung quanh ngươi.”
ầ ể ế
“Ngươi cần chọn một trong hai loại thân phận trên để bản thân hòa vào thế giới
trước mắt.”
Quả nhiên như thế!
Liễu Bình nhìn nhìn hai thẻ bài, thở dài nói:“Thì ra thân phận quan trọng đến
thế trong thế giới này.”
Trong nháy mắt tiếp theo.
Trên đầu Liễu Bình bỗng hiện ra một vòng tròn sáng tối luân phiên, sách thẻ
trong tay hắn tự động mở ra, cất hai thẻ bài này vào.
Chỉ thấy hai thẻ bài cùng bay vào trang trống, sắp hàng ổn định ở bên nhau.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên:
“Với sức mạnh mũ miện kỵ sĩ của ngươi, thân phận của ngươi không hề bị
quang minh và hắc ám trói buộc, đây là sự gia trì của thần trụ anh linh Vĩnh Dạ
đối với ngươi.”
“Ngươi có thể đồng thời có được hai loại thân phận.”
Mũ miện...
Liễu Bình ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy quang hoàn tỏa ra ánh hào quang hai
màu trắng đen, trông có vẻ khá mơ hồ, ngẫu nhiên lại hóa thành một mặt nạ hư
ảo trống rỗng, chỉ phác họa ra một vệt huyết sắc trong hốc mắt.
Giờ phút này.
Khi hắn đạt được hai loại thân phận, trên mặt nạ lặng lẽ hiện ra hai sợi dây nhỏ
không ngừng kéo dài, mang đến cho người ta cảm giác thần bí mà lại quỷ dị.
—— Chỉ dựa vào hai sợi dây nhỏ này thì còn chưa phác họa ra một cái mặt nạ
hoàn chỉnh nổi, nhưng ít ra đã có được một chút hình dáng.
Đây là con đường mình đã chọn ở chỗ bốn mươi mét...
Sở dĩ mình lựa chọn nó là bởi vì muốn cứu vớt người bên cạnh.
Cho nên nó sẽ phát triển như thế nào?
... Chỉ sợ hắn cần tốn thời gian rất dài mới có thể lần mò ra một vài thứ trên con
đường này.
Sau khi hai thẻ bài thân phận bị Liễu Bình thu lấy, vòng quang hoàn trên đầu
hắn dần dần ẩn vào hư không, không xuất hiện nữa.
Liễu Bình chuyển ánh mắt đi, hắn suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng tung thẻ bài “Đầu
lĩnh đạo tặc” kia ra.
Phanh!
Một thanh cờ xí rách tung toé xuất hiện trước mặt hắn.
Giây tiếp theo.
Bốn phía cờ xí xuất hiện sáu gã đạo tặc.
ể ấ ồ ễ
Bọn họ nhìn thi thể trên mặt đất, sau đó lại nhìn nhau, đồng thời hành lễ với
Liễu Bình và nói: “Các hạ, chúng ta hưởng ứng lời kêu gọi của ngài, không biết
ngài cần chúng ta làm cái gì?”
“Các ngươi tới từ nơi nào?” Liễu Bình hiếu kỳ hỏi.
Bọn đạo tặc không rõ nguyên do, sôi nổi rút thẻ bài của bản thân ra rồi nói: “Là
ngài kêu gọi chúng ta, chúng ta đã tới rồi.”
Liễu Bình nhìn vào thẻ bài của bọn họ.
Chỉ thấy trên thẻ bài của họ đều có vẽ một thanh chủy thủ.
Bên cạnh thẻ bài, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra:
“Đạo tặc cấp thấp.”
“Khi ngươi phát động sức mạnh thân phận của mình thì bọn họ nhất định phải
hưởng ứng lời kêu gọi ngươi mà đến, đồng thời nghe theo mệnh lệnh của
ngươi.”
“Khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ ngươi yêu cầu, ngươi nên cho bọn họ số
lượng thù lao nhất định.”
“Ngoài ra, nếu có người cãi lại mệnh lệnh của ngươi ——”
“Kẻ kháng mệnh sẽ mất đi thân phận của hắn, ai cũng có thể giết chết hắn, cướp
lấy tất cả của hắn.”
Thì ra là thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK