Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế giới song song.
Con thuyền Noah, trên boong tàu.
Liễu Bình cầm một thẻ bài trong tay, nhìn mấy thẻ bài nằm trên sàn nhà mà rơi
vào trầm ngâm.
Ở hai hướng đối diện hắn, hai thẻ bài bỗng nổi lơ lửng lên, một cái thuộc về
thượng đế, một cái thuộc về Đại Địa chi Mẫu.
Ba người đang đánh bài.
"Cho nên nơi này không có nguy hiểm gì sao?"
Liễu Bình tung ra một thẻ bài.
"A, thật ra là có, chẳng qua Đại Địa chi Mẫu giấu con thuyền Noah đi, cho nên
nguy hiểm không tìm được đến cửa."
Thượng để nói.
Lão cũng đánh ra một lá bài.
"Là nguy hiểm gì?"
Đại Địa chi Mẫu hỏi.
"Vĩnh Dạ chính là thể tập hợp của thế giới tử vong, bất cứ tồn tại nào chết đi,
nếu không được thế giới tương ứng ban đầu thu hồi thì sẽ trầm miến ở chỗ này."
Thượng để nói.
Liễu Bình nhìn thẻ bài trong tay, có chút do dự.
"Suy nghĩ cái gì?"
Đại Địa chi Mẫu hỏi.
"Thật ra sâu dưới đáy của Vĩnh Dạ Thần Trụ có một tầng thế giới Ác Mộng, ta
đã từng thâm nhập vào đó để tìm kiếm bí mật của Ác Mộng -- không biết trong
thế giới song song này thì tình hình như thế nào."
Liễu Bình nói.
"Nơi đó bị quái vật Vĩnh Dạ chiếm lĩnh."
Thượng để đánh ra một thẻ bài, nói.
"À, vậy Luyện Ngục thì sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Luyện Ngục vẫn thuộc về bảy vị thần Luyện Ngục, dù sao Luyện Ngục và
Vĩnh Dạ cũng chưa xảy ra biến cố lớn gì, cho nên cũng không có vạn tộc kế
thừa thần lực của họ, trở thành tân thần thay thế bọn họ."
Thượng để nói.
ế ế ế
"... Lão nhân chết tiệt, người biết luôn cả chuyện của thế giới song song, nói
cách khác, ngươi cũng biết trên tay ta có bài gì đúng không?"
Đại Địa chi Mẫu hỏi.
"Đương nhiên."
Thượng để nói.
Đại Địa chi Mẫu và Liễu Bình cùng ném bài xuống sàn nhà.
"Khó trách người muốn bài bạc."
Liễu Bình nói.
"Liễu Bình, người nhớ kỹ, nhược điểm duy nhất của hắn là không thể nói dối,
cho nên ta phản ứng kịp thì lập tức hỏi hắn câu này."
Đại Địa chi Mẫu nói.
Thượng để tiếc hận thở dài, đặt bài lên sàn nhà.
"Từ từ, chúa tể toàn trí toàn năng, ngươi có thể nói thử rốt cuộc có gì là ngươi
không biết không?"
Liễu Bình hỏi.
"Cái gì ta cũng biết, làm sao lại có gì không biết."
Thượng để nói.
Liễu Bình thay đổi cách nói: “Vậy ngươi có biết có gì là điều ngươi không biết?
Nếu ngươi không biết có điều gì là ngươi không biết, làm sao ngươi có thể gọi
là biết hết?"
"Ta biết ta cái gì cũng biết, không có gì không biết."
Thượng đế nói.
"Vậy Luyện Ngục và Vĩnh Dạ Thần Trụ có gì khác với các thần trụ khác?"
Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên là có, nó là -- từ từ, đây là điều cực kỳ bí mật, cả ta cũng không
thể tùy tiện nói ra, nếu không sẽ xảy ra chuyện."
Thượng đế cảnh giác nói.
"Không thể nói sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Chưa tới lúc, nếu hiện tại nói ra, vận mệnh của rất nhiều người sẽ theo đó mà
thay đổi, cả ta cũng phải luôn mang lòng kính sợ đối với pháp tắc vận mệnh."
Thượng để nói.
Nói đến pháp tắc vận mệnh, Liễu Bình và Đại Địa chi Mẫu đều bảo trì im
miệng.
Ở vô số thế giới, bất cứ người nào tồn tại lý trí cũng sẽ duy trì tôn kính cơ bản
đối với pháp tắc vận mệnh.

"Vậy -- có chuyện gì có thể nói?"
Liễu Bình hỏi.
"Có một chúa tể Ác Mộng am hiểu thuật pháp thời không nhất, sức mạnh bản
thân nó cũng không phải quá mạnh, cho nên nó sáng lập rất nhiều thế giới để
bồi dưỡng thủ hạ, một thế giới trong đó cách Vĩnh Dạ Thần Trụ cũng không quá
xa."
Thượng để nói.
"Nó đã phát hiện Vĩnh Dạ Thần Trụ?"
Liễu Bình nói.
"Còn chưa, nhưng nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nó cũng phát hiện nơi
này, thế giới song song này cũng sẽ trở nên giống với các thế giới khác-- cho
nên chúng ta phải làm cái gì đó."
Thượng để nói.
"Đã hiểu, chúng ta phải lẻn vào, lừa gạt chúa tể Ác Mộng kia, tốt nhất làm thế
giới của nó rời xa nơi này."
Đại Địa chi Mẫu nói.
"Không."
Liễu Bình phun ra một chữ, đứng lên từ boong tàu rồi duỗi người.
"Không là có ý gì? Chẳng lẽ trong lòng người ôm may mắn, cảm thấy bọn
chúng không thể phát hiện nơi này?"
Đại Địa chi Mẫu hỏi.
"Cũng không phải, ý ta là không cần lừa gạt bọn chúng -- chúng ta phải tìm mọi
cách để tới gần chúa tể Ác Mộng kia, sau đó xử lý nó."
Liễu Bình nói.
Đại Địa chi Mẫu và thượng đế đều rơi vào trầm mặc.
"Nếu ta giết chết loại tồn tại như chúa tể Ác Mộng, nhất định sẽ đạt được gia
tăng thực lực biên độ lớn, ta sẽ lẻn vào thế giới của nó, hiểu biết tất cả về nó
từng chút từng chút một, đến cuối cùng tìm ra cơ hội, xử lý nó – nó là tên đầu
tiên, chờ ta tích góp đủ năng lực và kinh nghiệm, khi trở lại chủ tuyến thời gian
trong tương lai thì ta mới có tự tin nghênh chiến triều Ác Mộng."
Liễu Bình nói.
Theo tiếng nói của hắn, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên: “Nhiệm vụ sinh
tồn đã kết thúc."
"Ngươi thành công sống sót, đạt được một điểm suất diễn hoàn toàn mới."
"Xin hãy tiếp tục hành trình của ngươi, nếu ngươi kích phát điểm suất diễn mới,
và cuối cùng đạt được nó, vậy có thể tiếp tục tích góp nó."
"Mười điểm diễn xuất có thể tiến hành một lần thăng cấp cho Đặc hiệu sư."

Liễu Bình nhướng mày.
"Đặc hiệu sư"
dùng tốt như vậy, nếu có thể thăng cấp thêm một bậc thì có trời mới biết sẽ cho
ra đời năng lực dạng gì.
Ban đầu hắn chỉ tính đi một chuyến, lúc này danh sách cũng nhắc nhở hắn phải
kích phát điểm suất diễn mới -- Vậy càng không có gì phải do dự.
Liễu Bình sửa sang lại giáp y trên người, lại vắt hai thanh đao ở bên hông, cười
nói: “Tóm lại, ta muốn đi giết nó, nếu các ngươi không muốn đi thì canh chừng
ở chỗ này chờ ta trở lại."
"Sao lại không đi chứ? Tất cả những gì chúng ta tích góp hôm nay, sẽ hóa thành
sức mạnh nghênh chiến triều Ác Mộng trong chủ tuyến thời gian tương lai."
Đại Địa chỉ Mẫu Gaia nói với giọng điệu thâm trầm.
"Ta cũng phải đi -- Có ta chỉ dẫn, kẻ lừa đảo là người rất dễ lẻn vào."
Thượng để nói.
"Vậy xuất phát đi!"
Liễu Bình nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK