Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình hít sâu một hơi, yên lặng hỏi trong lòng: “Ngươi là ai?”
Khi hắn nghĩ như vậy, hình ảnh quá khứ kia bỗng trở nên có hình có dáng lần
nữa.
Quang ảnh bốn phía trùng trùng điệp điệp, máu và ánh sáng mờ mịt vô biên
không dứt, cứ như làm cảnh tượng vô cùng xa xăm trước kia lại tái hiện lần
nữa.
Tuy rằng vẫn không thấy rõ tất cả ——
Nhưng giọng nói kia lại trở nên rõ ràng, nghe như một giọng nữ:
“Ma quỷ toàn bộ Luyện Ngục đều sợ ta xuất thế...”
Giọng nói của nàng ta vang lên xa xa gần gần, làm người ta không nắm bắt
được:
“Chúng nhất định sẽ phong ấn thân thể ta trong nơi sâu nhất của thế giới Vĩnh
Dạ, hoặc là chốn cao nhất trong thế giới Luyện Ngục.”
“Đi tìm ta đi.”
“—— Ta sẽ luôn chờ ngươi tới.”
Giọng nói kia rơi xuống, biến mất, lại nổ vang trong đầu Liễu Bình rồi không
ngừng lặp lại.
Ta sẽ luôn chờ ngươi tới.
Chờ ngươi tới.
Chờ ngươi ——
Hắn rốt cuộc cũng ý thức được, đây là ký ức sâu nhất đời trước của hắn, cảnh
tượng mà cho dù xảy ra chuyện gì hắn cũng không muốn lãng quên.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Ký ức khắc sâu trong linh hồn dừng lại.
Tất cả hồi ức tan thành mây khói chỉ trong phút chốc, tất cả ảo giác và âm thanh
cũng bị cắt đứt.
Tĩnh mịch.
“Liễu Bình.”
Bên tai truyền đến một giọng nói.
Liễu Bình giật mình một cái, đáp theo bản năng: “Ta ở đây.”
Hắn nhìn lại chung quanh.
Nơi này là Chốn Lưu Vong, trên mặt cỏ nghĩa trang hoàng thất của Đế Đô.

Những chuyện trong trí nhớ kia như chỉ thoáng hiện qua trong chớp mắt, sau đó
trôi đi hầu như không còn, từ nay không bao giờ tồn tại nữa.
Linh bám vào trên người Hoa Tình Không tiếp tục nói: “Liễu Bình, ngươi phải
tăng nhanh tốc độ, nếu không một khi có ma quỷ chạy thoát từ Chốn Lưu Vong
thì tất cả đều xong rồi.”
“Tìm đủ tất cả thẻ bài trung tâm thì có thể ngăn cản tất cả mọi chuyện sao?”
Liễu Bình hỏi theo bản năng.
“Đúng vậy, tìm đủ thẻ bài trung tâm, vậy có thể khởi động lại thế giới danh
sách, làm nhà giam khôi phục sức mạnh ——”
“Tất cả thi trùng và ma quỷ sẽ bị nhốt vào nhà giam lần nữa.”
Liễu Bình nói: “Chúng nó không thể chạy ra nữa sao?”
Linh kia mang đầy thâm ý mà nói: “Không, có lẽ qua thêm một thời gian, chúng
vẫn sẽ chạy ra, nhưng ít ra chúng ta giành được thời gian.”
Giành được thời gian.
Liễu Bình im lặng.
Đúng vậy...
Cho dù là mạnh lên hay là tìm kiếm chủ nhân của giọng nói kia, đều cần thời
gian.
Hắn lật tay lấy lá bài “Khô Tử Chi Quan” kia ra.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trên hư không:
“Ngươi phát động ‘Vận mệnh ràng buộc’.”
“Thẻ bài: Khô Tử Chi Quan.”
“Đây từng là một thẻ bài truyền kỳ, tất cả sức mạnh của nó đều giúp linh hồn
người hạ táng duy trì bất diệt, hơn nữa giữ nguyên ở thời khắc tử vong kia.”
“Thẻ bài ràng buộc: Nhẫn Hồi Hồn.”
“Khô Tử Chi Quan và Nhẫn Hồi Hồn cộng minh với nhau, chúng là thẻ bài
truyền kỳ giúp người chết bảo tồn tất cả thực lực, ở điều kiện đặc biệt nào đó,
chúng có thể ảnh hưởng đến nhau.”
“—— Sau một sự kiện nào đó, quan tài về tới mộ địa, lần cuối cùng nó nhìn
thấy chiếc nhẫn là ở biển cực bắc thế giới danh sách, chiếc nhẫn bị phong ấn sâu
bên dưới biển cả.”
Liễu Bình rơi vào suy tư.
Thánh Giáo Đường.
Quyển Sách Ma Nữ.
Khô Tử Chi Quan.
Nhẫn Hồi Hồn.
Những thẻ bài đó đứng bên nhau như phơi bày ra một bí mật nào đó.

Còn về lá bài Máu Thánh Linh kia...
Liễu Bình lấy Máu Thánh Linh ra, lại phát động vận mệnh ràng buộc lần nữa.
Chỉ thấy có thêm một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện ra:
“Đây là Máu Thánh Linh cực kỳ thuần túy, nó là một thẻ bài tài liệu, từ ngày ra
đời đã bị phong ấn, chưa bao giờ sử dụng.”
“Thẻ bài ràng buộc: Không có.”
Thẻ bài tài liệu.
Bởi vì nó là tài liệu, hơn nữa chưa bao giờ được sử dụng, cho nên không thể
ràng buộc hay sao?
“Được rồi, hiện tại ta muốn đi biển cực bắc ——”
Liễu Bình nói xong thì ấn tay lên sách thẻ, im lặng tự nhủ: “Triệu hoán thẻ bài.”
Hai thẻ bài đột nhiên xuất hiện, lơ lửng phía trên sách thẻ.
Một thẻ bài là Yana.
Thẻ còn lại là Triệu Thiền Y ——
Chỉ thấy Triệu Thiền Y hóa thành mèo trắng, lông tóc cả người lộn xộn, hai lỗ
tai gục xuống, hai móng dùng sức che đôi mắt lại, nhìn con mèo có vẻ không tốt
lắm.
“Làm sao vậy?” Liễu Bình ngạc nhiên nói.
Phanh!
Yana đi ra từ thẻ bài, đứng ở trước mặt Liễu Bình.
Nàng trấn định nói: “Kế hoạch cực kỳ thành công, hẳn nó sẽ nhanh chóng có
thể thăng cấp, chỉ là ta bay nhanh quá, có vẻ nó hơi mệt —— Để nó nghỉ ngơi
đi, giờ chúng ta phải làm cái gì?”
“Đi biển cực bắc.” Liễu Bình nói.
Yana ôm lấy hắn, nhanh chóng nói: “Chúng ta đi.”
“Từ từ, thẻ bài còn chưa được thu lấy ——”
Oanh!
Toàn thân Yana dâng lên kim quang, cứ như giây tiếp theo sẽ phát động ra thuật
Phù Không.
Liễu Bình vội vàng cất đi toàn bộ thẻ bài và sách thẻ.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Kim quang xông lên không trung, bay tới hướng cực bắc.
...
Hải dương.
Trên hải dương mênh mông vô bờ.
ỗ ể
Một ánh kim quang bay tới từ trời cao, bỗng ngừng lại trên không mảnh biển
nào đó.
Giọng nói của Nữ Yêu Rừng Rậm vang lên: “Ta đã cảm ứng được thẻ bài trung
tâm kia, nó ở ngay chỗ này —— ở sâu bên dưới mặt biển.”
“Phải không? Nếu vậy thì chúng ta phải xuống biển đi tìm thẻ bài kia.” Yana
nói.
Liễu Bình nhíu mày, mở miệng nói: “Nữ sĩ, ta nhớ ngươi đã từng nói với ta, mỗi
một thẻ bài danh sách trung tâm đều có được quyền hạn phong ấn một lần.”
“Đúng vậy, lần trước vì tránh né con ma quỷ kia, ta mang theo ngươi đi ra
ngoài.” Nữ Yêu Rừng Rậm đáp.
“Hiện tại trên tay ta có năm thẻ bài trung tâm, quyền hạn của ngài đã được
dùng, như vậy ta còn có thể phong ấn thế giới danh sách này bốn lần.”
“Đúng vậy.”
“Chúng nó cần nhiều thời gian để phong ấn thế giới này không?”
“Nếu tình huống khẩn cấp, ngươi có thể đồng thời kích phát hai thẻ bài trung
tâm, phong ấn hai lớp chỉ cần trong nháy mắt là có thể hoàn thành.”
“Nói cách khác, một lần dùng hết quyền hạn phong ấn của hai thẻ bài.”
“Đúng vậy.”
Mày Liễu Bình buông lỏng.
“Ngươi đang lo lắng cái gì?” Yana hiếu kỳ hỏi.
“Tuy rằng ma quỷ kia đi đối phó lũ sâu, nhưng ta luôn cảm thấy bất an không
yên —— ngươi còn nhớ dáng vẻ cuồng loạn kia của nó không?” Liễu Bình nói.
“Đúng vậy, những Thi Trùng Chi Vương kia đã bị chúng ta giết, lẽ ra sức mạnh
của đám sâu sẽ bị suy yếu... Không thể hiểu nó đang sợ cái gì.” Yana nói.
Ánh mắt Liễu Bình chớp động, nhẹ giọng mà nói: “Đi, chúng ta xuống biển đi.”
“Không, ngươi chờ ở chỗ này.” Yana nói.
Nàng buông lỏng đôi tay ôm quanh Liễu Bình ra, cười nói với hắn: “Tiểu kỵ sĩ
cấp 15, ngươi đừng đi xuống.”
Nói xong, Yana xoay người đáp xuống, hoàn toàn đi vào trong sóng biển, biến
mất không thấy đâu nữa.
Liễu Bình đành phải lơ lửng một mình trên không trung mặt biển.
Thuật Phù Không của hắn chỉ mới đạt cấp 1, gió thổi qua làm hắn lung lay nửa
ngày mới đứng vững được.
“Ai, thật ra ta cùng đi xuống cũng không có gì.” Liễu Bình oán giận nói.
Nữ Yêu Rừng Rậm cười nói: “Ngươi đang lo lắng cho cục diện, nàng lại đang
lo lắng cho ngươi.”
ề ấ ễ
“Xem ra ngoài Triệu Thiền Y ra thì ta cũng phải nhanh chóng thăng cấp.” Liễu
Bình nói.
Hắn bỗng bừng tỉnh.
“—— Đúng rồi, cũng không biết Triệu Thiền Y còn cần bao nhiêu kinh nghiệm
mới có thể thăng cấp.”
Thẻ bài kia bị lấy ra.
Phanh!
Thẻ bài vừa được lấy ra thì một con mèo trắng đã gấp không chờ nổi nhảy bật
lên, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai ôm lấy cổ Liễu Bình, vùi đầu vào
vai hắn phát ra tiếng nghẹn ngào “Hic hic”.
“Hả? Ngươi làm sao vậy?” Liễu Bình vuốt ve đầu con mèo, kinh ngạc hỏi.
“Ta tăng lên chừng 90% kinh nghiệm, meo!” Hai mắt mèo trắng đỏ lên, trông
như vừa mới khóc một trận.
“Tăng lên nhiều như vậy à? Đây là chuyện tốt mà ——Thiên Kiếp của ngươi
sắp kết thúc.” Liễu Bình kinh ngạc nói.
“Meo meo, nàng ức hiếp ta! Nàng bay quá nhanh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK