Cây cầu gãy bên ngoài dịch trạm.
Gió thổi, hoa rơi.
Một nữ tử đứng bên cây cầu gãy, dựng thẳng một thanh đại kỳ màu đen lên, để
nó đón gió phấp phới.
Trên mặt cờ tỏa ra từng đợt gọn sóng, cứ như bị kích hoạt năng lực nào đó.
Giây lát sau.
Gọn sóng tan đi.
Đại kỳ cũng được thu lại, mặc cho gió thổi cũng không mở ra nữa.
Nữ tử mang đầy tiếc nuối, lẩm bẩm: “Sức mạnh thay đổi chủng tộc mạnh như
thế, hiện tại muốn đổi về cũng không có cách nào cả."
Trong gió có từng cánh hoa rơi lả tả.
Nữ tử lắc đầu, đi trở về dịch trạm.- - Nơi này chỉ cho quan gia sử dụng, trong
đám người từ nam chí bắc cũng chỉ có người mang thân phận quan phủ mới
dám nghỉ ngơi ở chỗ này.
Nữ tử lập tức đi vào dịch trạm, tùy ý tìm vị trí rồi ngồi xuống, mở miệng nói:
“Rượu."
Vài tên dịch quan thoáng đánh giá, không dám nói thêm gì, thậm chí trên mặt
còn mang theo nụ cười nịnh nọt.
"Ngài chờ một lát.”.
"Chỗ của chúng ta có vài món ăn ngon, ngài xem có muốn nếm thử hay
không?"
"Tiên tử, xin uống ly trà nóng trước."
Bọn họ nghênh đón, nhiệt tình nói.
-- Vừa thấy thì biết ngay ả là người tu hành, không muốn chết thì phải kính cẩn
lấy lòng.
Nữ tử nâng chung trà lên nhấp một ngụm, trong lòng cảm thấy khá vừa lòng.
"Mau cho rượu và thức ăn lên đi, không cần hầu hạ."
Ả quăng một khối vàng lên trên bàn.
Ánh mắt dịch quan sáng lên, cầm vàng rồi cúi đầu khom lưng đi xuống.
Nữ tử ngồi ở đó nhắm mắt dưỡng thần, cẩn thận suy tư Con đường sau này.
Kể sách hiện giờ chỉ có thể là tu hành.
Ả thông hiểu tri thức tất cả các Trắc, chỉ cần tiếp tục tu hành thì sớm muộn gì
cũng có thể đạt tới đứng đầu của Tu Hành Trắc.
ế ắ ầ ế ể ế
Đến lúc đó thì phải lập tức bắt đầu dung hợp với thế giới, chuyển hóa thành Thế
Giới Loại Sinh Mệnh Thể.
Chờ đến khi có được thực lực nhất định thì có thể thử chuyển thành Ác Mộng.
Ác Mộng là hạt giống ô nhiễm mà năm đó ả rải ra ngoài, nhiều ít gì cũng chứa
đựng một chút sức mạnh nguyên thủy, quay về thân mình được rồi thì có thể
giúp ả thúc giục đại kỳ, thay đổi chủng tộc lại lần nữa.
Ả chậm rãi nghĩ, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng ồn ào náo động.
Nữ tử vẫn nhắm hai mắt, thả thần niệm ra đảo quanh.
Chỉ thấy bên ngoài xuất hiện một đám cướp đường, đang đuổi theo chém giết
những người bán hàng rong ven đường, thậm chí có một bộ phận vọt thẳng đến
dịch trạm.
Một tiếng vang lớn.
Cánh cửa dịch trạm bị đánh vỡ, bọn cường đạo phát ra một tiếng kêu, vọt vào
gặp người thì chém.
Nữ tử bung chén trà chậm rãi uống.
Một dịch quan hoang mang rối loạn chạy đến trước mặt nàng, quỳ xuống kêu
lên: “Tiên tử cứu mạng!"
Lại một dịch quan chạy tới quỳ xuống, liên tục dập đầu và nói: “Cứu mạng!
Tiên tử, cầu xin ngài cứu chúng ta một mạng!"
Nữ tử lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt cũng không mở ra, chỉ ngân nga nói:
“Cuối cùng rồi văn minh cũng phải chung kết, sống chết của lũ kiến có gì để
cứu vớt?"
Bá –– Đầu dịch quan bị một gã đại hán chém rớt.
Đại hán kia lại vung mạnh trường đao, giết tên dịch quan thứ hai, lúc này mới
thoáng ngẩng đầu, tròng mắt như chuông đồng xoay chuyển, dừng lại trên
người nữ tử.
"Thì ra còn có một mỹ nhân như thế."
Vẻ mặt đại hán giật giật, bỗng cảm ứng được khí tức trên người đối phương, sắc
mặt biến đổi, vội vàng quỳ xuống đất và nói: “Tiểu nhân ra mắt tiền nhân."
Nữ tử hờ hũng nói: “Cút.”.
"Thưa vâng."
Đại hán lui về phía sau, liều mạng ra hiệu với những người khác.
Đám cường đạo sôi nổi nhìn lại, lập tức đã bị dung mạo của nữ tử làm kinh sợ,
đồng thời cũng cảm ứng được dao động nhàn nhạt trên người ả.
Tất cả mọi người lập tức thu tâm, thật cẩn thận rời khỏi dịch trạm.
Trên đường phố bên ngoài, đồng lõa của chúng vẫn đang giết người cướp của.
Bỗng nhiên.
ề
Một phụ nhân ôm hài tử hoảng loạn chạy tới, hô to về hướng dịch trạm xa xa:
“Cứu mạng!"
- Nàng ta còn không biết quan binh ở nơi này đã sớm bị giết sạch.
Ở phía sau nàng, một đại hán cưỡi ngựa đang cười dài và quát: “Tóm được con
ả này rồi trở về sung sướng!"
Vài tên đạo phi thân trên trần trụi hưng phấn phát ra tiếng thét to, giục ngựa vọt
về hướng nữ tử.
Phụ nhân không màn tất cả, nghiêng ngả lảo đảo lao về hướng dịch trạm, đầy
mặt nước mắt, gào khẳn cả cổ: “Ai tới cứu hài tử nhà ta với!"
Sau lưng nàng, một con ngựa vọt tới, người trên ngựa rút loan đao ra, phất tay
đâm vào trong ngực nàng, muốn đâm xuyên qua đứa trẻ rồi nhấc thẳng lên.
Trong dịch trạm.
Nữ tử vẫn nhắm hai mắt, mặt không cảm xúc, vẫn không nhúc nhích.
Chén trà trong tay, đột nhiên vỡ vụn, hương nước trà ấm áp không ngừng nhỏ
giọt xuống từ bàn tay ngọc trắng nõn nà kia.
Một kiếm khí vô hình phập phồng tỏa ra từ trên người ả, xuyên qua tường đất
dịch trạm, lặng lẽ không một tiếng động bao phủ bên ngoài một vòng.
Mấy chục tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sau đó là tiếng thi thể ngã xuống từ trên ngựa.
Phụ nhân kia vốn đã tuyệt vọng, lại phát hiện những tên đuổi theo đó đều đã
chết.
Ngay sau đó, trước mặt xuất hiện một tiên nữ giống như đi ra từ tranh vẽ.
Phụ nhân lập tức phản ứng, vội vàng quỳ xuống mặt đất, dập đầu và nói: “Đa tạ
tiên tử cứu mạng ta và con ta."
Nàng dập đầu một lát, nhưng đối phương lại không có phản ứng.
Phụ nữ cảm thấy kỳ quái trong lòng, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy tiền tử kia nhìn đứa trẻ trong ngực nàng, sắc mặt có chút kỳ quái.
"Ngươi... Vì sao bảo vệ hắn còn hơn bản thân?"
Nữ tử hỏi.
Phụ nhân có chút mờ mịt, ôm chặt đứa trẻ vào lòng và nói: “Nó là con trai của
ta."
Nữ tử trầm mặc một hồi.
Lúc này người sống sót chung quanh đều vây đến, quỳ trên đất không ngừng
dập đầu.
Nữ tử lắc đầu, thân thể bỗng run lên, bay lên trời rồi lao đi như lưu quang cực
tốc, không biết tung tích đâu nữa.
Trước dịch trạm, mọi người cùng kêu lên: “Đa tạ ân cứu mạng của tiên tử."
"Đại ân cả đời khó quên."
"Đa tạ tiên tử cứu tánh mạng cả nhà ta!"
"Tiên nhân...."
"... Phụ mẫu tái sinh."
Rất nhanh đã không nghe thấy những âm thanh đó nữa.
Nữ tử toàn lực phi hành, chỉ chốc lát sau đã đến một ngọn núi hiểm trở cao vút.
Ả dừng lại trên đỉnh núi, tìm một cây Bách Quả rồi khoanh chân nhập định dưới
tàng cây.
Mưa gió kéo tới.
Nữ tử lại không dùng linh quang bảo vệ thân thể.
Thể mưa càng thêm giàn giụa.
Nữ tử khoanh chân ngồi dưới cơn mưa, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh của thiên
lôi, biểu cảm dần dần không khống chế được.
Trên đỉnh núi.
Gió rét mưa lạnh.
Bỗng nhiên, một giọng nói thống khổ đứt quãng vang lên gián đoạn trong màn
mưa đêm tí tách.
"Ta chính là...."
"Chung kết vạn vật và chúng sinh..."
"Vì sao... Ra tay...."
"Vì sao! Vì sao!"
Một tiếng khóc không thể ức chế xuyên qua cả mây trời, quanh quẩn thật lâu
trong thiên địa mênh mông.
Danh Sách Chương: