Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình nhìn lại cách đó không xa, chỉ thấy trên mặt Băng Dạ và Đại đều lộ
ra bất an.
Chung quanh đều là người của bọn họ.
Một khi phát hiện Đại ở chỗ này, họ căn bản không có phần thắng nào nữa.
Biện pháp chỉ có một.
Mộng Cảnh! Tên chủ tuyến thời gian này, chủ trang viên phong tỏa thời không,
nhưng nơi này là Mộng Cảnh! Nếu Mộng Cảnh xuất hiện người xuyên qua thời
gian, chủ trang viên có phát hiện không? Liễu Bình do dự một giây.
Nam tử tóc bạc rút ra một thẻ bài, tung nó ra rồi quát: “Đi, tìm ra nữ nhân kia."
Vừa dứt lời.
Thẻ bài hóa thành một ánh lưu quang, đang muốn bay về phía vị trí của Đại--
Keng! Liễu Bình rút Trấn Ngục Đao ra, toàn lực trảm một cái hướng vào hư
không.
Oanh -- Mọi thứ chung quanh hóa thành nước lũ chảy xiết, tất cả quang ảnh
chảy ngược trở về.
Liễu Bình đón nhận sức mạnh trên trường đao đồng thau, lướt qua xiềng xích
thời gian, về tới khoảnh khắc vừa rồi trước khi mọi chuyện xảy ra! Hắn đột
nhiên rơi xuống, ngồi ở trước cái bàn kia, trong tay nâng một ly rượu.
Gã ngẫm nghĩ, sau đó lại bổ sung: “Đương nhiên, ngài không nằm trong số đó."
Liễu Bình xua tay và nói: “Thật ra ta cũng chỉ tiến vào chơi một chuyến, chuyện
của ta sớm đã chuẩn bị xong cả rồi ––"
Hắn nhìn lại hư không.
Chỉ thấy từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên bất động giữa không trung:
“Ngươi muốn kích hoạt uy năng Trấn Ngục Đao: Trấn mệnh."
"Kích phát uy năng này cần tiêu hao một thẻ bài cao cấp."
"Ngươi mất đi một thẻ bài hệ Thần Thánh, do thượng để ứng ra trước."
"Trấn Mệnh đã được kích hoạt!"
Liễu Bình thở dài, uống cạn rượu trong ly.
Trước đó nếu Đại lựa chọn đi cùng Ngọ, đương nhiên hắn không cần quan tâm
nàng nữa.
Nhưng dưới tình huống nàng biết rõ từ chối Ngọ thì rất có khả năng sẽ rời khỏi
Mộng Cảnh, vẫn lựa chọn đúng chung một chỗ với “Khuê mật"
là hắn, vậy sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn? Đã đến giờ.
ế ố
Một nam nhân đi đến trước mặt hai người, thành thành thật thật quỳ xuống mặt
đất.
"Lão đại, ta sai rồi."
Nam nhân cúi đầu và nói.- - Là Ngọ.
Nam tử tóc bạc nói: “Được rồi, cũng do dạo này quá thuận lợi, cho nên các
ngươi đá đến ván sắt thì mất đi đúng mực, lần sau chú ý đi."
"Vâng, lão đại."
Ngọ nói nhỏ một câu.
"Đi tuần tra đi, còn mấy giờ cuối cùng, đừng có rớt dây xích đấy."
Nam tử tóc bạc nói.
Ngọ quỳ trên mặt đất bất động.
"Hả? Còn có việc gì? Là không phục à?"
Nam tử tóc bạc nghiền ngẫm cười nói.
"Không phải... Lão đại, thật ra là nữ Thế Giới chi Chủ ta quen biết kia... Ta tiến
vào Mộng Cảnh trước nửa năm, vẫn luôn nỗ lực đến bây giờ, chính là đang đợi
nàng."
Ngọ ấp úng nói.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Vì một nữ nhân mà còn đi tới nói chuyện này với lão đại, người cảm thấy lão
đại rảnh rỗi lắm hay sao?
"Ha ha ha ha!"
Liễu Bình cười ha hả.
Tiếng cười của hắn như chuông lớn, cho nên Ngọ cũng không tiện lập tức nói
cái gì.- - Người này có thể cùng ngồi uống rượu với lão đại, hơn nữa vẫn mang
dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh kia, vừa thấy là biết loại người rất có địa vị,
cũng không dễ chọc.
Cho nên Ngọ tạm thời nhắm miệng lại, lẳng lặng chờ hắn cười xong.
Chính là chỉ trong chớp mắt này.
Ánh mắt Liễu Bình đanh lại, bỗng phát động “Đặc hiệu sư”.
Một thế giới hư ảo lập tức bao phủ lấy Ngọ.
Hắn ta quỳ trên mặt đất, chỉ cảm thấy nam nhân kia vẫn đang cười điên cuồng.
Mà ở ngoài thế giới hư ảo này -- - Mọi người lại thấy Ngọ đột nhiên ngẩng đầu,
quát: “Cái tên đầy mặt ác tướng nhà ngươi, cười con mẹ ngươi chứ cười, có
phải muốn chết không?"
-- Đây vẫn là đặc hiệu do Liễu Bình làm ra! Ai cũng có thể thấy rõ thần thái của
Ngọ, nghe thấy hắn ta quát mắng, trừ bản thân Ngọ ra! Liễu Bình giận tím mặt,
hét to lên: “Lớn mật, tên ẻo lả ngươi dám chửi ta?"
ắ ế ổ ễ ỗ
Sắc mặt nam tử tóc bạc biến đổi, vội vàng ngăn Liễu Bình lại và nói: “Xin lỗi,
thủ hạ này của ta có hơi ——"
Bá!
Ánh đạo hiện lên.
Đầu Ngọ bay ra ngoài, hoàn toàn đi vào một mảnh thế giới sặc sỡ, trong nháy
mắt đã biến mất tăm hơi.- - Liễu Bình đứng tại chỗ gầm lên đã biến mất.
Hắn đứng phía sau thi thể không đầu của Ngọ, vừa thu đao vào vỏ.
Lại nhìn Liễu Bình bị nam nhân tóc bạc kia ngăn cản-- Hắn hóa thành một
mảnh hư vô.
Bốn lớp đặc hiệu! Lớp đầu là lừa Ngọ.
Lớp thứ hai là lừa mọi người.
Lớp thứ ba lừa nam tử tóc bạc ra ngăn cản hắn.
Lớp thứ tư giúp hắn hoàn toàn đi vào hư không, lập tức đi đến phía sau Ngọ,
phát động chủ thuộc tính thế giới “Cấm Tuyệt”, một đao chém bay đầu Ngọ!
Trong hư không hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Ngươi vẫn chưa phát
động sức mạnh Kỳ Quỷ Lừa gạt, chỉ mượn dùng Đặc hiệu sư mà đã hoàn thành
một trận chiến khinh thế sơ cấp."
"Tất cả pháp tắc dạng xảo trá, lừa gạt, âm mưu và quỷ kế quay quanh người mà
hoan hô."
"Lấy biểu hiện kinh diễm này, suất diễn của người gia tăng một điểm."
"Suất diễn hiện giờ: 3/10."
Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất.- - Như vậy cũng có thể thêm suất diễn? Không
tồi.
Nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ những điều đó—Liễu Bình cười với nam tử
tóc bạc, nói: “Thật đắc tội, thật sự không nhịn nổi người khác mắng ta như vậy."
Nam tử tóc bạc nhìn Liễu Bình, trong lòng không ngừng trầm xuống.
Làm sao hắn có thể lướt qua gã? Vì sao một đao bình đạm không có gì lạ kia
của hắn có thể giết chết Ngọ? -- Mặc kệ nói thế nào, Ngọ cũng là một Thế Giới
chi Chủ! !! Thế mà hắn ta lại bị chém phăng đầu dễ như giết gà thể kia.
Chung quanh là một mảnh tĩnh mịch.
Nam tử tóc bạc nhất thời cũng chưa nghĩ ra phải làm sao.
Lúc này Liễu Bình lại lấy ra một cái túi từ trong quần, ném cho nam tử tóc bạc.
Nam tử tóc bạc duỗi tay nhận lấy.
Nhưng cái túi sớm đã rách nát không chịu nổi, nó “Rẹt"
một tiếng vỡ ra.
Bên trong rớt ra lớn lớn bé bé bảy tám món bảo vật, chúng đều không phải vật
phàm, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vang dễ nghe.
ấ ế ắ ể ầ
"Thủ hạ của ngươi bất kính với ta, ta giết hắn là chuyện hiển nhiên không cần
bàn cãi, nhưng dù sao hắn cũng là thủ hạ của ngươi, coi như ta làm sai một nửa
--"
"Này, những bảo vật đó đều là vật cất giữ của anh trai ta, đảm bảo không giả."
"Coi như đền mạng đi."
Liễu Bình nói xong thì trở lại trước bàn, lật cái bàn lại rồi đổ thêm một ly rượu
và chậm rãi uống.
Nam tử tóc bạc nhìn lại những bảo vật trên mặt đất.
Cho dù là người không biết nhìn hàng, vừa thấy cũng nhìn ra mấy thứ này thật
sự là bảo bối cao cấp.
Mỗi một món đều là thứ tốt mà chỉ tầng lớp như chúa tể Ác Mộng mới có tư
cách thu nạp-- Mà đối phương lại tùy tùy tiện tiện lấy ra.
Trên thực tế.
Cái mạng rác rưởi của Ngọ cũng không đáng giá nhiều như vậy.
Đối phương lấy ra nhiều như vậy, thật ra là vì vuốt phẳng tổn thất về phương
diện mặt mũi của gã.
Dù sao lão đại tổ chức nào cũng phải sống nhờ mặt mũi.
Cả thể diện cũng không giữ nổi thì làm sao chỉ huy thủ hạ? Những bảo vật đó
cũng đủ để đổi mấy chục cái mạng của Ngọ.- - Không hổ là em trai ruột của
chúa tể Ác Mộng, tuy làm việc ương ngạnh, nhưng cũng biết giữ chút thể diện
cho người khác, không đến mức trở mặt.
Lại lui một bước, phe gã toàn lực ra tay đúng là có thể giết hắn, nhưng mà -- Vì
một lâu la đã chết, đáng hay sao? Đắc tội Yểm Qủy này, trừ phi ngươi vĩnh viễn
không rời khỏi Mộng Cảnh, nếu không vừa ra thì cứ chờ bị một chúa tể Ác
Mộng đuổi giết đi.
Làm vậy không phải tìm chết thì là cái gì? Nam tử tóc bạc nghĩ thấu tất cả mọi
tình tiết chỉ trong một giây, gã tùy tiện tung một chiều, lập tức thu toàn bộ bảo
vật đó lại, cười to và nói: “Người này vừa hại chết sau huynh đệ của chúng ta,
lại tới khóc lóc kể lể chuyện nữ nhân, mà còn trêu chọc ngươi, thật là làm mất
mặt đoàn đội chúng ta, cho dù ngươi không giết hắn, ta cũng sẽ động thủ."
Liễu Bình cũng cười rộ lên.
Rất tốt, lão đại này khôn khéo lại biết ăn biết nói.
Hắn tự rót đầy một ly rượu cho đối phương, đầy mặt chân thành mà nói: “Vừa
rồi xúc động, thật xin lỗi, tới, ta kính ngươi một ly trước, sau đó tự phạt ba ly."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK