Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình nhìn từng hàng chữ nhỏ trong hư không, trong lòng cũng hiểu ra.
Hắn cầm lòng không đậu mà vươn tay, nhẹ nhàng kéo một cái trong hư không --
Bá! Một thẻ bài kim sắc bị hắn rút ra.
Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ mặt đất mênh mông bát ngát, muôn vàn linh hồn
hiện ra từ sâu bên dưới mặt đất, thực thể hóa thành hình người trên mặt đất.
Địa chi thẻ bài: Chúng Quyến Giai Lai (Mọi thân thuộc đều đến) Liễu Bình
nhìn thẻ bài này, trong lòng lập tức hiện ra một đoạn ký ức cổ xưa.
"Ta nhớ ra rồi..."
Hắn nhẹ giọng nỉ non, dùng sức nắm chặt thẻ bài.
Rắc! Thẻ bài vỡ vụn thành những điểm kim quang, hoàn toàn đi vào thân thể
hắn.
Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Trong vòng một giờ, ngươi
có thể lợi dụng Địa chi thẻ bài: Sức mạnh chuyển đổi thế giới."
"Một giờ sau, Tứ Thánh luân chuyển, ngươi có thể rút ra thẻ bài tiếp theo."
Tất cả chữ nhỏ lập tức biến mất khỏi trước mắt Liễu Bình.
Liễu Bình nhìn lại bên cạnh, chỉ thấy tài xế kia đã nhìn đến choáng váng.
"Quấy rầy -- Chắc ngài là vị thần linh nào đúng không."
Tài xế vô cùng cung kính mà nói.
Liễu Bình hơi mỉm cười, nói: “Huynh đệ, ngươi thật có phúc."
Hắn duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai đối phương.- - Địa chi Pháp Tắc, Chúng
Quyến Giai Lai! Chỉ một thoáng, tài xế vả cả chiếc xe tải biến mất khỏi trước
mắt hắn.
Liễu Bình nhẹ nhàng dừng lại trên đường cái.
Hắn cắm tay vào túi quần, nhìn xong hàng chữ “Sức mạnh Địa chi Pháp Tắc
đang gia tăng mãnh liệt"
kia trong hư không rồi nhanh chóng đi qua đường, bước đến quảng trường.
“Một giờ, có thể kiếm một vố lớn, không thể bỏ lỡ..."
Câu nói vừa dứt.
Hắn biến mất khỏi con phố.
Thế giới chân thật.
Trên một hải đảo.
Oanh! Một chiếc xe tải thật lớn rơi xuống, làm rất nhiều hải điều sợ quá bay
mất.
ế ồ ố ắ
Tài xế mở cửa xe ra rồi nhảy xuống, nhìn khắp chung quanh.
Chỉ thấy một người đàn bà ôm đứa con đang đứng trên bờ cát, hoảng loạn mà
nói: “Chồng ơi, xảy ra chuyện gì vậy? Rõ ràng ta đang nấu cơm ở nhà, không
biết tại sao đột nhiên xuất hiện ở chỗ này."
Tài xế xe tải suy nghĩ, sau đó vô cùng thận trọng mà nói: “Là thần, thần đưa
chúng ta tới thế giới này."
Nữ tử ngây người.
Oanh -- Mặt đất run rẩy một hồi.
Chỉ thấy một tòa nhà xuất hiện cách phía sau hai người không xa.
Tất cả những người có liên quan đến họ đang lần lượt xuất hiện.
Tất cả bọn họ đã đi tới thế giới chân thật!
“Tha mạng!"
Trong phòng, một nữ nhận khóc hô.
Ở đối diện nàng ta là một nam nhân thân hình cao lớn đang đứng, hắn ta nắm
một khẩu súng lục, chỉ vào người đàn bà và đứa con năm tuổi của mình.
"Không còn cách nào, thần của ta đã giáng thần dụ xuống, yêu cầu giết sạch tất
cả dị giáo đồ."
Nam nhân luyến tiếc mà nói.
"Chúng ta cùng sinh sống năm năm! Nhìn con trai của người xem, nó là con của
ngươi, ngươi thật sự vì ý chỉ của thần mà giết chết vợ con mình sao?"
Nữ nhân khóc nức nở nói.
Nam nhân thoáng do dự, sau đó kiên định nói: “Tử vong mới là chuyện lớn nhất
của nhân gian, ta giết các ngươi thì sẽ chính trở thành tín đồ trung thành nhất
của thần linh, nhất định có thể tiến vào Thần quốc ––"
Tạch! Một thanh khảm đao chém rớt đầu của hắn ta.
Linh hồn của hắn ta vẫn đứng ở chỗ đó, xoay người nhìn lại phía sau.
Liễu Bình thu đao, thở dài nói: “Đi đầu thai đi, lúc gần đi ngươi có thể nhìn xem
thần linh rốt cục là cái gì."
Câu nói vừa dứt.
Chung quanh linh hồn đó lập tức hiện ra một tầng kim quang, bao bọc lấy hắn ta
rồi hóa thành một vệt lưu quang xuyên qua nóc nhà, bay lên bầu trời.
Linh hồn phiếu phiếu đãng đãng trên bầu trời, nhìn xuống thành phố thật lớn
phía dưới.
Hắn ta nhìn thấy một nơi xa xôi khác trong thành phố -- Có một thi thể bị treo
trên nóc nhà, mà một người khác đầy hình xăm trên người điên cuồng hét lớn:
“Thần linh vĩ đại vô thượng, ta đã dựa giết chết mười dị giáo đồ theo ý chỉ của
ngài! Xin hãy mang ta đến thiên quốc đi!"
ằ ế
Đoằng! Một tiếng súng vang.
Người kia bắn nổ đầu của mình.
Một con bò cạp sắc thái diễm lệ đầu người nhanh chóng bò ra từ hư không, há
mồm cắn linh hồn vừa mới hiện ra, lập tức xé rách linh hồn thành hai mảnh rồi
nhanh chóng ăn vào.
Linh hồn phiêu đãng giữa không trung run rẩy một hồi, như đã chịu kích thích
cực lớn.
Giây tiếp theo.
Hắn ta như bừng tỉnh từ cơn mộng, giãy giụa không chừng, muốn nhanh chóng
thoát khỏi địa vực khủng bố này.
Kim quang bao lấy hắn ta rồi nhẹ nhàng lủi một cái, hoàn toàn đi vào hư không,
biến mất không thấy đâu nữa.
Liễu Bình đứng trong phòng, giơ tay lên vỗ vỗ nữ tử trước mặt, nói: “Đi thôi,
thế giới này không có gì để lưu luyến, các ngươi nên sống ở chân thật, mà
không phải trong lời nói dối của thần linh."
Nữ tử và cả đứa bé trong lòng nàng cùng biến mất.
Liễu Bình đi đến trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài chen đầy đám người đen nghìn nghịt, trên tay người nào
cũng cầm binh khí, vây quanh nơi này chật như nêm cối.
Ở nơi xa hơn vẫn đang có số lượng người nối liền không dứt lao tới.
Toàn bộ quảng trường đều bị vây quanh! Liễu Bình nhẹ nhàng nói: “Xem ra ta
mang đi quá nhiều người, khiến cho đám thần linh phẫn nộ... Nhưng hiện giờ ta
cần càng nhiều thời gian..."
Hắn ấn tay lên vỏ đao Trấn Ngục.
"Một ta khác, làm ra chút động tĩnh lớn đi, tốt nhất là hấp dẫn sự chú ý của mọi
người qua đó."
Trường đao an tĩnh một giây, sau đó bỗng chấn động lên.- - Thông qua vỏ đao
Tứ Thánh Trụ, lời nói của hắn được truyền lại cho một hắn khác của thế giới
song song.
"Được, giao cho người việc thu hút người khác, ta lại đưa một đám linh hồn trở
về trước."
Liễu Bình nói xong thì cất Trấn Ngục Đạo đi, mở cửa sổ ra, nhảy lên rồi nhìn
xuống đám người nhiều vô số kể phía dưới.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Hắn lớn tiếng hỏi.
Vô số những viên đạn bắn về phía hắn, lại bị khảm đao trong tay hắn chém
xuống.
"Giết hắn!"

Đám người điên cuồng kêu to lên.
Liễu Bình lộ ra ý cười, lớn tiếng nói: “Rất tốt, ta thấy được sự nhiệt tình của các
ngươi, nhưng các ngươi có biết vì sao thần linh của các ngươi muốn giết ta
không?"
Mọi người sôi nổi dùng công kích, nhìn về phía hắn.
Liễu Bình nói: “Bởi vì ta là người vô địch đương thời, là đối tượng mà đám
thần linh sợ hãi, chỉ cần ta có mặt thì chúng không thể ăn người nữa."
Một tín đồ thần linh nhịn không được cười nhạo và nói: “Ha ha ha, thằng điện
nhà ngươi coi mình là chúa cứu thể à?”.
"Không, ta sẽ giết sạch các ngươi."
Liễu Bình mỉm cười nói.
Hắn nhảy xuống bên dưới.
Oanh! Toàn bộ quảng trường hóa thành một mảnh biển lửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK