"Chờ đã, người làm chuyện này từ bao giờ?"
Liễu Bình trầm giọng hỏi.
"Ngươi cũng thấy được đó, chính là chém ra một đao, bao gồm cả Trấn Mệnh'
và 'Kiến Diệt'.".
Trấn Ngục đao nói với vẻ dễ dàng, thậm chí còn mô phỏng động tác khi đó.
Một ý nghĩ lướt qua đầu Liễu Bình.
Đúng vậy.
Khi Trấn Ngục đạo vừa xuất thế, khi chưa từng bị bất cứ kẻ nào sở hữu, đã
chém ra một đao.
Một đao kia đã sáng tạo ra thế giới song song này sao? Như vậy, mấy người
Triệu Hồng Tài cho rằng mình đang ở trong thế giới chân thật... Bọn họ lại
không biết, nơi mà bọn họ đang ở thật sự chỉ là một thế giới song song nhất
định phải chịu hủy diệt? Đúng vậy, chính là như vậy! Nếu không thì giải thích
như nào, vị trí thế giới của bọn họ tại thời đại Vĩnh Dạ đã hóa thành nấm mồ?
Cảm xúc Liễu Bình chập trùng rất dữ dội.
Hóa ra thế giới của Triệu Hồng Tài mới là thế giới song song bị chém ra! Dựa
theo lời nói của Đoàn trưởng.
Trong Vĩnh Dạ, nơi như vậy còn không chỉ một nơi.
Bọn họ có thể đạt được thẻ không gian văn minh khoa học kỹ thuật, chính là
phát hiện tại một khu mộ khác.
Tại vô số năm trước.
Từng thế giới song song hủy diệt đều bị chôn giấu dưới mặt đất Vĩnh Dạ, chờ
tới người đời sau đi thăm dò, đây là thủ đoạn cỡ nào chứ! Thảo nào vẫn có thể
bảo tồn hi vọng cho loài người, làm cho văn minh loài người kéo dài tới tận thời
đại của chính mình.
Mà người sáng tạo hết thảy... Chính là thanh trường đao thanh đồng ở tại trước
mắt mình này.
"Thế giới song song này chắc chắn sẽ đi về phía hủy diệt, đồng thời hóa thành
lăng mộ dưới mặt đất tại thời đại của ngươi... thế nhưng không sao cả, sứ mạng
của bọn họ đã hoàn thành."
Trấn Ngục đao nói.
"Sứ mạng của bọn họ là gì?"
Liễu Bình hỏi.
Trấn Ngục đao nhẹ nhàng vung lên.
ố ấ
Cái bàn bị chém ra một góc nhỏ, rơi xuống mặt đất "Chúng ta dùng cái bàn này
để đại biểu thế giới chân thật, góc nhỏ đại biểu thế giới song song bị chém ra."
Trấn Ngục đạo cắm vào góc nhỏ trên mặt đất, nói: "Ta vung lên một đao tại thế
giới chân thật, chém ra một thế giới song song... mà người vừa lúc đã đi tới quá
khứ của lăng mộ, tức là thế giới song song này, nói cách khác, chúng ta đã tới
góc nhỏ này."
"Ta hiểu."
Liễu Bình gật đầu, ra hiệu cho nó nói tiếp.
"Như vậy, nếu ta muốn dẫn người trở về thế giới chân thực tại thời đại quá
khứ..."
Trần Ngục đao rút khỏi góc nhỏ, bay trở lại mặt bàn, rồi cắm xuống.
"Chỉ cần ta giải trừ lần 'Kiến Diệt này, người lại là người sở hữu ta, cũng sẽ
vượt qua không gian thời gian, trở lại thời điểm ta vung ra một đao kia trong
lịch sử, trở lại thế giới chân thật."
"Thì ra là thế."
Liễu Bình thở dài nói.
Trấn Ngục đao lượn quanh một vòng, rơi vào trong tay hắn, nói: "Hãy cẩn thận
lắng nghe những lời nói của ta sau đây."
"Tất cả pháp tắc tụ họp, làm cho pháp tắc Kỳ Quỷ sinh ra, mà vỏ đao của ta lại
cần lượng lớn pháp tắc Kỳ Quỷ thì mới có thể sinh ra."
"Mà nơi có lượng pháp tắc Kỳ Quỷ đủ lớn như vậy, chỉ có một nơi, đó chính
là..."
"Thế giới chân thực trong lịch sử."
"Nó được ta bảo vệ, bởi vậy danh hiệu của ta mới là: "Lưỡi Đao Bảo Hộ Chủ
Thời Không."
Liễu Bình nắm chặt trường đao.
Từng hàng chữ nhỏ nhanh chóng hiện lên:
[Trấn Ngục đạo đã giải trừ 'Kiến Diệt trong thế giới song song hiện tại.]
[Ngươi sẽ thoát khỏi thế giới song song trong quá khứ này, trở lại thế giới chân
thật trong thời đại quá khứ.]
[Đó là thời điểm khi mọi thứ đều chưa xảy ra.]
Liễu Bình mở mắt ra, ngồi dậy từ trên giường.
Đây là một căn phòng nhỏ hẹp, chỉ có một chiếc giường, một cái ghế.
Đây chính là thế giới chân thật sao? Liễu Bình âm thầm suy nghĩ.
Bỗng nhiên.
Một đoạn ký ức chui vào trong đầu hắn.
ế ấ
Thế giới này đã từng phát sinh một trận động đất cực mạnh, người nhà của mình
đều đã mất mạng tại trận động đất đó.
Sau đó... Xoạt xoạt! Nắm tay khóa cửa phòng truyền ra tiếng chuyển động.
Cửa mở ra.
Một cô gái mặc đồ y tá màu trắng đi tới, nhìn hắn rồi nói: "Đi thôi, Liễu Bình,
hôm nay là ngày của ngươi."
Liễu Bình cúi đầu quan sát bộ quần áo bệnh nhân đang mặc trên người.
Thân thể của mình rất tốt, không có bệnh.
Y tá thúc giục: "Nhanh đi đi, đừng để bác sĩ đợi lâu."
Liễu Bình đứng dậy, đi theo đối phương rời khỏi căn phòng này.
Hai người dọc theo cầu thang mà đi lên.
Liễu Bình nhìn thấy trên hành lang đã có mấy người mặc quần áo bệnh nhân.
Nhìn qua thì những người này không bị bất cứ bệnh gì, thế nhưng luôn làm cho
Liễu Bình sinh ra cảm giác kỳ quái không thể nói ra bằng lời.
Tiếp tục đi tới, bỗng nhiên có người nắm chặt tay Liễu Bình, nói với giọng chân
thành: "Tiểu Liễu, đêm đó ta thực sự thấy được một cột trụ thanh đồng khổng
lồ."
Liễu Bình ngẩn ra.
Y tá xoay người cười nói: "Đúng vậy, chúng ta cũng thấy được."
Cô nhẹ nhàng đỡ người kia tới một bên.
Người kia nghe y tá nói vậy thì thở phào một hơi, chậm rãi đứng úp mặt vào
tường, tiến vào trạng thái ngẩn ngơ nào đó.
Liễu Bình vẫn đi theo y tá bước về phía trước, đi qua hai cánh cửa sắt, đi tới
một văn phòng.
"Bác sĩ Vương, Liễu Bình đã tới."
Y tá nói.
Một người đàn ông trung niên mập lùn ngồi trong văn phòng, mặc bộ quần áo
trắng bác sĩ, đang cúi đầu viết cái gì đó.
Ông ta nghe vậy thì nhìn về phía Liễu Bình, cười nói: "Rất tốt, Liễu Bình, ngồi
xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện."
Liễu Bình nghe theo ngồi xuống.
Y tá đóng cửa lại, rời đi.
Bác sĩ Vương hỏi: "Cảm giác hiện tại như thế nào?"
"Rất tốt."
Liễu Bình trả lời.
"Tinh cầu là tròn hay vuông?"
Bác sĩ Vương hỏi.
"Nếu là tinh cầu thì đương nhiên là tròn rồi."
Liễu Bình trả lời.
"Vậy thì tinh cầu ở đâu? Ở trên đỉnh một cột trụ thanh đồng, hay là ở trong vũ
trụ mênh mông bát ngát?"
Bác sĩ Vương hỏi.
"Đương nhiên là ở trong vũ trụ."
Liễu Bình trả lời.
"Ngươi đã từng gặp được bao nhiều loại quái vật ăn người?"
Bác sĩ Vương hỏi tiếp.
"Có tính hổ trong vườn bách thú hay không?"
Liễu Bình hỏi lại.
"Không tính."
Bác sĩ Vương cười nói.
"Vậy thì không có."
Liễu Bình nói.
Bác sĩ Vương gật đầu, trầm ngâm nói: "Tình trạng của ngươi đã tiến vào thời kỳ
ổn định, chúng ta tiến hành kiểm tra người trong vòng sáu tháng, biểu hiện của
người đều rất tốt, với lại hơn một năm rồi ngươi cũng chưa từng phát bệnh
lại..."
Ông ta lấy xuống một hồ sơ trên kệ hồ sơ, nhanh chóng viết thứ gì đó, sau đó
đóng dấu.
"Liễu Bình, đi theo ta, xe đã chuẩn bị xong."
Ông ta nói.
Liễu Bình đứng dậy, đi theo bác sĩ rời khỏi văn phòng.
Hai người tiếp tục đi dọc theo hành lang, đi xuống cầu thang, đi vào trong sân.
Đã có một chiếc xe đang đợi tại đó.
Bác sĩ giao túi hồ sơ cho Liễu Bình, nắm chặt tay hắn, nói: "Đối với hoàn cảnh
của ngươi, ta cảm thấy rất lấy làm tiếc, nhưng cũng may người đã khôi phục..."
"Chúc mừng người trở về với xã hội."
"Cám ơn bác sĩ."
Liễu Bình nói.
Hắn cầm túi hồ sơ rồi lên xe.
tô cũng khởi động, chậm rãi rời khỏi khu vực này, đi qua rất nhiều kiến trúc, rồi
mới đi tới đường lớn bên ngoài.
Danh Sách Chương: