Liễu Bình không nói chuyện.
Trên thực tế, hắn và Danh Sách đều rất tò mò, cảm giác cứ nôn nao, không nhịn
được mà muốn đi xem tận mắt.
Trên bầu trời.
Vương trưởng lão thấy mọi người đều đến đủ thì cười to, nói: "Mở trận pháp
phòng ngự ra, các vị tu sĩ Nguyên Anh, đều đi theo lão phu đi."
Ông ta bay ra ngoài đầu tiên.
Các tu sĩ còn lại thì theo sát phía sau ông ta.
Lại nghe được có người hỏi: "Vương trưởng lão, tại sao vừa rồi ngài lại cười
to?"
Vương trưởng lão nói mà không quay đầu lại: "Có thể trên thượng giới phát
sinh chiến tranh cỡ lớn, cho nên sẽ có rất nhiều thứ rơi xuống thế giới này... lão
phu có thể đánh cược với các ngươi, lần này chính là cơ duyên lớn của chúng ta,
đi mau!"
Các vị tu sĩ theo ông ta lướt ra ngoài doanh địa, bay về phía núi cao.
Trong doanh địa, vẫn còn hai người tu sĩ Nguyên Anh phụ trách canh giữ.
Một người tu sĩ Nguyên Anh chuyển động trận bàn trên tay, khép lại trận pháp
đang bao phủ toàn bộ doanh địa.
"Dựa theo mệnh lệnh của Vương trưởng lão, tất cả mọi người đều phải canh giữ
tại doanh địa, không thể hành động thiếu suy nghĩ, kẻ trái lệnh, chém! Vị tu sĩ
này quát.
Một tu sĩ Nguyên Anh khác cũng nói: "Đệ tử của các môn phái, duy trì bình
tĩnh, không thể ồn ào gây chuyện, nếu không quân pháp sẽ không khoan dung!"
Tiếng nghị luận trong doanh địa dần dần biến mất.
Mọi người trở nên bình tĩnh lại, vội vàng rời khỏi biên giới doanh địa, trở về lều
trại của môn phái mình.
Cũng có không ít người tu hành vẫn đứng tại chỗ, có vẻ như muốn xem trên bầu
trời đêm hôm nay có xuất hiện dị tượng nào mới hay không.
Vài giây sau, doanh địa trở nên yên tĩnh.
Liễu Bình đứng tại chỗ một lát, thấy dị tượng trên bầu trời đã biến mất, lập tức
quay người trở lại lều trại của Thái Vi cung.
Khi đi ngang qua lều trại của Thiên m các, tiếng đàn từ trong lều trại truyền ra,
lại có tiếng hát của một cô gái:
"Đạp thảo phạ nê tân tú miệt,
Tích hoa đông sát tiểu kim linh.
ấ ẩ ắ
Bất đáo viên lâm, chẩm tri xuân sắc như hứa?"
Liễu Bình dừng lại, quay đầu nhìn về phía lều trại của Thiên m các.
Nơi đó có một cô gái ôm đàn ngồi xếp bằng, ánh mắt như làn thu thủy chuyển
động, vừa lúc nhìn về phía hắn.
Cô gái chớp chớp mắt, rồi cười một nụ cười quyến rũ với hắn.
Liễu Bình còn chưa kịp phản ứng chút nào, trong hư không đã xuất hiện từng
chữ nhỏ, hiện trên đỉnh đầu cô gái này:
[Kẻ truy lùng, quái vật, Kim Đan.]
Trái tim Liễu Bình đập mạnh, trên mặt lại lộ một nụ cười, ôm quyền từ xa với
cô gái này.
Không đợi đối phương có thêm phản ứng nào, hắn vội vã xoay người, tiếp tục
đi về phía lều trại của Thái Vi cung.
Từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện trước mắt hắn:
[Dựa theo năng lực 'Kiến Văn Như Danh', ngươi đã phát hiện quái vật ẩn nấp tại
đại doanh Tây Hoang.]
[Quái vật này cũng giống với Vương Thành, đã chiếm lấy thân xác của tu sĩ đã
chết, từ đó trà trộn vào trong đại doanh.]
[Nó cũng đã phát hiện ngươi.]
[Nó tới đây để lùng bắt ngươi!]
Ngay sau đó, từng hàng chữ đỏ như máu nhanh chóng xuất hiện:
[Cảnh báo!]
[Nếu như bị nó bắt lấy cũng bị giết chết, ngươi sẽ biến thành quái vật giống với
Vương Thành.]
[Ngươi phải chuẩn bị mọi thứ để xử lý việc này.]
Liễu Bình quát nhỏ: "Vậy còn ngươi thì sao? Ngươi không định hỗ trợ à? Cảnh
giới của đối phương chính là Kim Đan đó!"
Từng hàng chữ nhỏ lại xuất hiện:
[Xin chú ý, vì ẩn nấp bản thân, bản Danh Sách sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông.]
[Bản Danh Sách đã ngủ đông.]
[Đặc biệt giải thích: 'Kiến Văn Như Danh' là lực lượng siêu phàm mà ngươi đã
dùng thiên phú quẻ thuật trao đổi được, nó thuộc về chính bản thân ngươi; Khi
bản Danh Sách ngủ đông thì ngươi vẫn có thể sử dụng năng lực này.]
[Cố lên.]
[Mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi.]
Chữ nhỏ hiện lên xong thì lập tức biến mất trong hư không, cũng không tiếp tục
xuất hiện nữa.
ễ ấ ể ấ ế ấ
Liễu Bình cảm thấy không còn gì để nói khi thấy từng hàng chữ nhỏ biến mất.
Cái tên không dựa dẫm vào được gì cả!
Hắn đi vào trong lều trại của Thái Vi cung, đang định ngồi xuống bồ đoàn, bỗng
nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Chờ đã...
Người tu sĩ Hóa Thần kia...
Vương trưởng lão.
Trước khi ông ta dẫn đám tu sĩ Nguyên Anh rời đi đã từng nói: "... Lão phu dám
cá với các ngươi, lần này chính là cơ duyên lớn của chúng ta, đi mau!"
Ông ta đang đánh cược.
Thế nhưng danh hiệu của ông ta lại là "Ma cờ bạc".
Ma cờ bạc.
Mười lần đánh cược thì chín lần thua.
Nếu như ông ta thua cuộc, sẽ có chuyện gì xảy ra?
Liễu Bình bỗng cảm thấy lạnh cả người.
Mấy vị tu sĩ của Thái Vi cung cũng không ở đây.
Trong doanh địa có một quái vật cảnh giới Kim Đan, cũng đã phát hiện chính
mình.
Nếu như Vương trưởng lão thua cuộc...
Liễu Bình trầm ngâm mấy giây, chậm rãi rút một tấm thẻ bài từ trong ngực ra.
Đây là tấm thẻ trở về do Người bán rượu đưa cho!
Hắn nhìn chằm chằm lên thẻ bài, cảm thấy hơi do dự.
Quái vật cảnh giới Kim Đan.
Trước mắt, mình vẫn không thể đánh thắng được.
Nhưng...
Rất vất vả mới có thể tới một chuyến, còn có được thân phận là đệ tử của Thái
Vi cung, chẳng lẽ cứ vậy mà đi thẳng sao?
Tạ Đông Lưu đã thức tỉnh, lại còn có danh hiệu "Đoạt Mệnh Thư Sinh" do tông
môn truyền thừa, là một người tu hành có lực chiến đấu khá mạnh.
Mình có nên ở lại nơi này chờ hắn ta, rồi cùng trở lại Thái Vi cung hay không?
Hơn nữa, nếu như lát nữa hắn ta trở về, tất nhiên sẽ mang theo tình báo về thiên
trụy phạm vi lớn vừa rồi.
Liễu Bình cũng không ngồi được nữa, quay người vén rèm lên, đi xuyên qua lều
trại của từng môn phái, dọc theo con đường nhỏ đi về phía phường thị.
Hắn bước rất nhanh, chỉ dùng thời gian ngắn đã đi vào trong phường thị.
ồ ầ ầ
Vừa rồi hiện tượng thiên trụy trên bầu trời quá hùng vĩ, lúc này phần lớn các tu
sĩ trong phường thị đều không có tâm tư làm ăn, tốp ba tốp năm tập trung với
nhau, dùng thần nhiệm trao đổi nghị luận.
Liễu Bình đi nhanh tới trước một sạp hàng.
"Cho ta một tệp lớn phù trống cùng với một chiếc phù bút cấp thấp mà tu sĩ
Trúc Cơ có thể sử dụng." Hắn nói.
Danh Sách Chương: