Trong hư không chung quanh lại vang lên từng âm thanh tuyệt đẹp hư vô mờ
mịt, cứ như đến từ phía chân trời.
Bộ xương hai sừng rơi xuống mặt đất, xoay người nhìn người thằn lằn rồi quát
lên: “Người chơi ta?"
"Đúng vậy, ta chơi người đó, thế nào?"
Người thằn lằn nói.
Bộ xương hai sừng lập tức muốn động thủ, ai ngờ vừa bước ra một bước thì
toàn bộ thân thể đã rơi rụng, hóa thành từng mảnh xương cốt tàn phá rơi xuống
đầy đất.
Âm! Đầu của nó lăn đến trước mặt người thằn lằn, gắt gao nhìn chằm chằm vào
hắn và nói: “Chủ nhân sẽ không tha cho ngươi."
Người thằn lằn ngồi xổm xuống, mỉm cười và nói: “Yên tâm đi, ta cũng phải
giết chủ nhân."
Hắn búng tay một cái.
Bang -- Đầu của bộ xương hai sừng lập tức vỡ vụn.
Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt theo đó mà hiện lên trên hư không: “Ngươi dùng
Đặc Hiệu Sư ngụy trang tất cả."
"Dưới sự che đậy của màn sân khấu hư vô, người thi triển đao thuật Kỳ Quỷ thứ
cấp:"
"Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chém chết đoạn hồn tại đây."
"Thắng lợi chi thần, sứ giả giết chóc đã tử vong."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Trong hư không bỗng truyền đến giọng nói khẩn trương của cô bé: “Liễu Bình,
mau, lại có thần linh tới xem xét tình huống, lần này là năm tên!"
"Năm tên thì hơi nhiều."
Người thằn lằn nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Ta không chạy thoát được đâu, vừa rồi nhất định chúng
đã cảm giác được ta ở chỗ này."
Cô bé luống cuống.
"Đừng có gấp... Gặp phải chuyện gì cũng phải trấn định."
Người thằn lằn chậm rãi nói.
Hắn im lặng nhớ lại khí tức và sức mạnh tản ra từ trên người bộ xương khô hai
sừng vừa rồi, sau đó vung mạnh cánh tay, lại phóng thích ra sức mạnh “Đặc
Hiệu Sư"
ầ
lần nữa.
Chỉ một thoáng, đống hỗn độn đầy đất biến mất sạch sẽ.
Cô bé lại xuất hiện ở giữa không trung, đôi tay bị khóa lại, treo lủng lẳng không
thể nhúc nhích.
Bộ xương hai sừng lại xuất hiện.
Nó vác đại thuẫn, cầm chiến phủ trong tay, đứng ở đối diện người thằn lằn.
"Giá cả là bao nhiêu?"
Bộ xương hai sừng hỏi.
"Ngươi muốn lấy được công lao giết nàng, đưa ít vậy là không được."
Người thằn lằn ôm hai tay và nói.
"Cũng chỉ là một thế giới chi chủ thôi, chẳng lẽ thứ ta đưa ra còn chưa đủ?"
Bộ xương hai sừng hỏi.
"Ta cảm thấy còn thiếu một chút."
Người thằn lằn nói.
Oanh -- Cánh cửa thần miếu bị một sức mạnh to lớn đâm bay.
Năm bóng dáng vọt vào.
"Gặp quỷ, rõ ràng các ngươi đang bàn chuyện làm ăn ở chỗ này, vì sao ta lại
cảm thấy các người đã chết?"
Một Độc Nhãn Ma lơ lửng ở giữa không trung lên tiếng.
"Bởi vì cái tên này lấy ra một thứ rất ghê gớm."
Người thằn lằn cười, tay vừa lật đã xuất hiện một cục đá.
Năm vị thần cùng nhìn lại.
"Đây rõ ràng chỉ là một cục đá bình thường mà thôi."
Độc Nhãn Ma không chút che giấu giọng điệu khinh thường của mình.
Người thằn lằn tung cục đá ra.
Độc Nhãn Ma đón được cục đá.
Bỗng nhiên.
Tất cả khí tức của nó biến mất.- - Tất cả mọi thứ của nó đều không còn tồn tại,
cứ như nó đã chết đi.
Độc Nhãn Ma lắp bắp kinh hãi, đưa cục đá cho vị thần thứ hai.
Khí tức trên người Độc Nhãn Ma lập tức khôi phục.
Vị thần thứ hai tiếp nhận cục đá, dao động sức mạnh và khí tức trên người lập
tức biến mất sạch sẽ.
"À? Thì ra có bảo vật, vậy khó trách vừa rồi chúng ta cảm thấy người đã chết."
ấ ắ
Độc Nhãn Ma tấm tắc bảo lạ.
Năm vị thần lần lượt chuyền hòn đá này cho nhau.
"Hiệu quả của cục đá này cũng không ngừng buông xuống người bọn họ.
"Thấy không, đây chính là bảo bối tốt, chuyên dùng để giúp người giả chết
thoát thân trong lúc nguy cấp."
Bộ xương hai sừng lên tiếng khoe khoang.
Lúc này người thằn lằn không nói lời nào, chỉ ôm hai tay, ánh mắt nhìn lướt qua
hư không.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt dừng lại trên hư không: “Ngươi không ngừng
phóng ra sức mạnh Đặc Hiệu Sư, che đậy tất cả khí tức của mỗi một thần linh
nắm lấy hòn đá này, làm tất cả bày ra ảo giác Biến mất giả dối."
Hắn chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nói với giọng điệu không kiên nhẫn: “Được
rồi, các người đi đi, chúng ta đang bàn chuyện làm ăn, không cần các ngươi
nhúng tay."
Năm tên thần linh người nhìn ta, ta nhìn ngươi.- - Nếu nơi này không có việc gì,
chỉ là một vụ phân phối ích lợi lén lút thì chúng cũng không tiện ở lại nơi này.
Lỡ như làm bộ xương khô và thằn lằn sinh ra hiểu lầm thì không tốt lắm.
"Được, vậy ta đi trước."
Một thần linh nói, sau đó đã lập tức không thấy tăm hơi.
Người thằn lằn vội chỉ vào Độc Nhãn Ma và nói: “Ngươi từ từ, ta có lời muốn
nói với ngươi."
"Được."
Độc Nhãn Ma lập tức nán lại chờ đợi.
Những thần linh khác lần lượt rời đi.
Rất nhanh.
Trong thần biểu chỉ còn lại người thằn lằn, bộ xương hai sừng và Độc Nhãn Ma.
"Nói đi, chuyện gì."
Độc Nhãn Ma nói.
"Tạm thời đừng vội hỏi chuyện gì, ngươi nhìn xem thù lao này thế nào."
Người thằn lằn nói.
Hắn duỗi tay ra, lại tung một vật ra.- - Đó là khối nguyên thạch quang huy trước
đó.
Nó còn lơ lửng ở giữa không trung thì đã nở rộ ra quang huy vô tận, hiện hóa ra
hình dạng nhiều cánh hoa, bên trong còn truyền đến từng đợt âm thanh.
Độc Nhãn Ma cũng biết hàng, lập tức kêu lên: “Thứ tốt! Đây là nguyên thạch
quang huy!"
ấ ố ẩ
Nó vươn mấy sợi râu ra nâng khối nguyên thạch kia, giơ lên cẩn thận xem xét.
Một lúc sau.
Rốt cuộc nó cũng lên tiếng: “Nói đi, muốn ta làm gì?"
Người thằn lằn đứng bất động.
"Muốn một thứ trên người của ngươi."
Bộ xương hai sừng lên tiếng.
"Cái gì?"
Độc Nhãn Ma hỏi.
"Mạng."
Bộ xương hai sừng nói.
Ong -- Trong tiếng đao reo đánh rách cả hư không, một thanh trường đao sáng
như tuyết đâm xuyên qua độc nhãn, sau đó run lên, phóng ra đao quang vô tận
trùng trùng điệp điệp.
Toàn bộ thân thể Độc Nhãn Ma lập tức bị trảm thành một chùm sương máu
phiêu tán theo gió.
"Liễu Bình!"
Cô bé hét lên.
Nàng cũng không biết vì sao mình lại thét chói tai -- Nhưng nàng quả thực chưa
từng gặp qua phương thức liên tục chém giết hai vị thần như thể này -- Chỉ sợ
thế gian không còn tồn tại nào giết người bằng cách như vậy.
Cái này thật sự còn kích thích hơn lúc trước mình giả trang thành nhân loại đi
xem buổi biểu diễn! Ong... Tiếng đao reo dừng lại.
Mãi đến khi trường đao chậm rãi thu hồi vào hư không, mới có một giọng nói
vang lên: “Đừng lên tiếng, chúng ta che đậy khí vị huyết tinh, hủy diệt sát khí,
quét tước thi thể trước, sau đó suy nghĩ kỹ tình tiết rồi mới có thể lấy được lòng
tin của bọn người kia."
"Bốn thần linh vừa rồi bỏ đi, hai tên trong đó đi rồi quay lại, chúng tới rồi!"
Cô bé lại thét to lần nữa.
Khác với vừa rồi, lần này là sợ hãi.
"Trấn định, chúng tới giúp chúng ta đề cao hiệu suất công tác thôi."
Liễu Bình nói.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Tất cả dấu vết chiến đấu biến mất.
Danh Sách Chương: