Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình liếc mắt một cái, trực tiếp đứng bất động, lẳng lặng đánh giá năm
người này.
Gió thổi qua trường đao bên hông hắn.
Hai thanh đao hơi đong đưa, im hơi lặng tiếng.
Chỉ thấy người ngậm tẩu thuốc kia lấy ra một cái máy nho nhỏ, vỗ vỗ rồi nói:
“Báo cáo tình huống hiện giờ."
Cái máy lập tức phát ra một giọng nói lạnh như băng: “Thời gian chiến đấu hiện
giờ: 172 giờ.”.
"Còn phải hoàn thành 231 giờ chiến đấu thì mới có thể trở lại căn cứ tiến hành
nghỉ ngơi chỉnh đốn."
Người nọ thấp giọng mắng một câu thô tục.
"Thủ lĩnh, đừng nghĩ những chuyện đó nữa, ít nhất chúng ta còn sống."
Một đội viên khuyên nhủ.
"Ta ra lệnh, ba phút sau tiếp tục tiến vào nhiệm vụ chiến đấu, lập tức nắm chặt
thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn."
Người nọ nói.
"Tuân lệnh!"
Vài đội viên gia tăng thời gian hoạt động tay chân.
Một nữ đội viên trong đó vội vàng lấy đồ ăn ra, phân phát cho mọi người.
"Quá ngọt."
Có người nói.
"Đừng nói nhảm, cây dinh dưỡng này do ta cất giữ, không ăn thì thôi."
Nữ đội viên trừng mắt và nói.
"Ăn, sao lại không ăn."
Người nọ vội vàng lấy lòng.
"Lại nói tiếp, hiện tại em trai người thế nào?"
Đội trưởng vừa ăn cây dinh dưỡng, vừa hỏi.
"Nói là có thiên phú tư tế, còn đang tu luyện."
Nữ đội viên mỉm cười ngọt ngào.
"Vậy mạnh hơn chúng ta nhiều... Chúng ta chỉ thuần túy là đội cảm tử."
Đội trưởng lầu bầu.
"Ha ha, có thể sống lâu một chút đã là không tồi."
Một đội viên khác nói.
Liễu Bình đúng một bên.
Hắn dựa vào tường, lẳng lặng nhìn những “Kẻ địch"
này.
"23 tuổi, 19 tuổi, 35 tuổi, 41 tuổi, 15 tuổi -- Lái cơ giáp đều là đội cảm tử, bọn
họ có thể sống qua 172 tiếng đồng hồ đã là nhờ ta phù hộ bọn họ."
Thượng để nói.
Liễu Bình nhìn vách đổ cột xiêu chung quanh, truyền âm: “Lấy thế giới của
chúng sinh coi như chiến trường... Rốt cuộc đám chúa tể Ác Mộng này đang
tranh đoạt cái gì?"
"Thông qua chiến trường như vậy để phân ra cao thấp, từ đó quyết định cấp bậc
của đồ ăn."
Thượng đế đáp.
"Đồ ăn?"
"Chuyên dùng để ám chỉ những thế giới có linh hồn mới mẻ."
"Kỳ quái, hôm nay người trả lời rất sảng khoái, giống một nam nhân."
Đại Địa chi Mẫu châm chọc.
"Liễu Bình hỏi rất có chừng mực -- Tiện thể nói một tiếng, nam nhân được sáng
tạo ra dựa theo dáng vẻ của ta."
Thượng đế nói.
"Vừa vặn là khoảng cách từ bán thành phẩm đến kiệt tác."
Đại Địa chi Mẫu bình luận.
Liễu Bình cười cười, tiện thể dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đao bên hông.
Vì thể gió lại thổi tới, hai thanh trường đao như rơi vào giấc ngủ say, vẫn không
nhúc nhích.
Chỉ chốc lát sau.
Năm người ăn xong, nhảy lên cơ giáp rồi dần phi xa trong tiếng vang ầm ầm
ầm.
Liễu Bình nhìn theo hướng bọn họ rời khỏi, qua một lúc mới lẩm bẩm nói:
“Hình như... Càng cảm thấy hăng hái hơn..."
Hắn bất người lên cao, xông lên không trung, bay đến đích đến.
Gió tuyết bị hắn ném ở sau người.
Hắn vẽ ra đường cong duyên dáng trên dãy núi, đáp xuống sau lưng hẻm núi,
không ngừng bay xuống xuống dưới, bay được nửa đường thì bắt lấy một khối
đá nhô lên.
Hẳn là nơi này! Liễu Bình thử ấn một cái lên khối đá kia.

Vách đá bên trái hắn lập tức mở ra.
Liễu Bình chui vào.
Vách đá khép lại phía sau hắn, trong bóng đêm, chữ nhỏ màu bạc lại hiện ra lần
nữa: “Ngươi đã đến doanh địa tiếp viện bí mật số 3011."
"Nhiệm vụ hoàn thành."
"Xin hãy nhẹ nhàng vỗ tay."
Liễu Bình nghe lời mà nhẹ nhàng vỗ tay.
Âm thanh vang lên.
Chung quanh lập tức sáng ngời.
Chỉ thấy nơi này là một doanh địa tương đối đơn sơ, trừ một pho tượng có kích
thước không chênh lệch với người thường mấy thì không còn thứ gì khác.
Pho tượng kia mang dáng vẻ một nữ tử, nhưng chỉ mới điêu khắc được một nửa,
vị trí ngũ quan rỗng tuếch, không có hai tay và hai chân.
Pho tượng bỗng phát ra giọng một nữ tử: “Chào ngươi, u linh tuổi trẻ."
"-- Chào ngươi."
Liễu Bình nói.
"Ngươi có thiên phú cực cao, nên tiếp nhận tu hành cấp bậc càng cao tại đây,
cho nên xin sử dụng thẻ bài này, nó sẽ giúp ngươi."
Pho tượng bằng gỗ nói.
Một thẻ bài bay ra từ khe hở vách đá, dùng trong tay Liễu Bình.
Liễu Bình cúi đầu quan sát, chỉ thấy trên thẻ bài có vẻ một vũng nước suối tản
ra ánh sáng nhu hòa, soi chiếu ánh trăng bầu trời.
Hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trong hư không: “Con suối đánh thức."
"Uống nước suối này sẽ giúp giữ lại tất cả ký ức, không đến mức quên đi tất cả
quá khứ."
Liễu Bình lật thẻ bài lại.
Thẻ bài này đã hơi ố vàng, nhìn như đã trải qua năm tháng vô tận -- Tác dụng
của nó là làm người sử dụng bảo tồn ký ức.
Phanh! Thẻ bài biến mất, hóa thành một lọ nước suối, dùng trong tay Liễu Bình.
"Uống nước suối đi, nó sẽ mang đến tác dụng rất tốt cho ngươi."
Pho tượng bằng gỗ nói.
Liễu Bình trầm mặc một hồi.- -Tình huống gì mới cần bảo tồn ký ức? Là Kỳ
Quỷ.
Lúc tiến vào trình độ Kỳ Quỷ, chúng sinh sẽ mất đi ký ức.
Nếu có thể kịp thời uống nước suối đánh thức thì hắn sẽ không rơi vào hoàn
cảnh như vậy.

Bức tượng gỗ này không nói sai.
–– Nhưng tại sao lại như vậy? Trong mắt chúa tể Ác Mộng thì chúng sinh chỉ là
đồ ăn, vì sao nó muốn giúp hắn giữ lại ký ức? Chẳng lẽ như vậy sẽ làm linh hồn
càng ngon miệng hơi? Giọng nói của Đại Địa chi Mẫu bỗng vang lên: “Chúa tể
toàn trí toàn năng, ngươi có biết –– “Ngươi không có chừng mực, cả Liễu Bình
cũng không hỏi cái này, người còn muốn hỏi ta, ngươi cảm thấy ta có thể nói
sao?"
Thượng đế nói.
"Vì sao không thể."
Đại Địa chi Mẫu không phục mà nói.
"Bởi vì vận mệnh -- Khi người nuôi ý đồ quan sát nó, khống chế nó, thao túng
nó, nó nhất định sẽ thay đổi, cho nên chúng ta phải duy trì im lặng không nói
đến."
Thượng để nói.
Liễu Bình như không nghe thấy, nâng cái chai lên uống sạch sẽ nước suối trong
đó.
Giọng nói của pho tượng bằng gỗ lập tức vang lên lần nữa: “Sức mạnh chân
chính được phân chia từ thấp đến cao là: So, Thứ, Cao, Liệt, Vương, Thánh."
"Sau đây ta sẽ truyền thụ cho ngươi một thức đao pháp Kỳ Quỷ cấp Vương."
Liễu Bình nói: “Chờ một chút, Kỳ Quỷ là gì?"
Pho tượng bằng gỗ nói: “Là Dũng hiện của đa trọng pháp tắc, làm sức mạnh
vượt qua phạm trù chúng sinh có khả năng lý giải, cho nên được gọi là Kỳ
Quỷ."
"Vì sao không đồng nhất từng bước, truyền thụ cho ta đao pháp Kỳ Quỷ sơ
cấp?"
Liễu Bình lại hỏi.
"Bởi vì chỗ của ta không có đao pháp Kỳ Quỷ sơ cấp, trực tiếp truyền thụ đao
pháp Kỳ Quỷ cấp Vương cho ngươi cũng là bất đắc dĩ"
Pho tượng bằng gỗ nói.
"Ta có thể nắm giữ nó không?"
Liễu Bình thấp thỏm nói.
"Ban đầu, người chỉ có thể phát huy ra chúng một phần vạn uy lực của nó,
nhưng chỉ cần người được truyền thụ thì sớm muộn gì cũng có thể trưởng thành,
có lẽ một ngày nào đó ngươi có thể hoàn toàn nắm giữ nó."
Pho tượng bằng gỗ nói.
Liễu Bình lập tức bừng tỉnh.
Thì ra nơi này tồn tại một nhân tố nắm giữ trình độ.
ể ẳ
Trước đó cũng gặp được một vài tên thi triển sức mạnh Kỳ Quỷ cao đẳng --
Nhưng hiện giờ nhớ lại, uy lực bọn chúng thi triển ra còn không bằng đạo thuật
Kỳ Quỷ “Nếu có người nghe thấy âm thanh thì đều bị chém chết đoạn hồn tại
đây"
của hắn.
Có lẽ là đạo lý tương tự? Nhưng vẫn không rõ lắm, vì sao pho tượng bằng gỗ
này lại không hề giữ lại mà truyền thụ đạo thuật Kỳ Quỷ cao đẳng như vậy cho
hắn.
Rốt cuộc chúa tể Ác Mộng kia suy nghĩ cái gì? Trong lòng Liễu Bình không
ngừng hiện lên các dòng suy nghĩ.
Lại thấy pho tượng bằng gỗ tỏa ra một ánh hào quang rồi đánh vào hư không.
Trong hư không lập tức rơi xuống một thẻ bài khác.
"Cầm thẻ bài này, bắt đầu nỗ lực học tập đi."
Pho tượng bằng gỗ nói.
Liễu Bình duỗi tay nhận lấy thẻ bài, nhịn không được mà hỏi: “Chúa tể Ác
Mộng có kỳ vọng quá cao với ta không, ta chỉ là một đao khách, vì sao vừa lên
tới đã phải học chiều thức cao đẳng như vậy."
"Tình trạng chiến tranh cực kỳ không ổn, ngươi phải mau chóng đạt được sức
mạnh để chúa tể Ác Mộng càng tiện sử dụng, tranh thủ đánh thắng trận chiến
này, nếu không tất cả các ngươi sẽ bị chúa tể Ác Mộng khác ăn luôn."
Pho tượng bằng gỗ nói.
Liễu Bình suy nghĩ.
Hình như đã giải thích được.
Nhưng nước suối kia thật sự nói không thông.
Hắn cúi đầu nhìn thẻ bài.
Thẻ bài lại là thật.
Nếu hắn thật sự học xong đạo thuật Kỳ Quỷ cấp Vương, hơn nữa hoàn toàn nắm
giữ nó Chúa tể Ác Mộng sẽ yên tâm về chuyện này? Sao cứ cảm thấy quá mâu
thuẫn.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện ra: “Ngươi đạt được
đạo thuật Kỳ Quỷ nào đó của chúa tể Ác Mộng."
"Có bắt đầu học tập hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK