Xuyên qua từng tòa cao tầng chọc trời.
Liễu Bình lập tức dừng lại trên một tòa nhà cao nhất trong đó.
Mấy vị Nhân Mã đang chờ hắn ở nơi này.
"Liễu Bình các hạ."
Những Nhân Mã hành lễ và nói.
"Hoan nghênh, không biết các vị đột nhiên tiến đến là có chuyện gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Nơi này có một đoạn hình ảnh, hy vọng ngài xem một chút."
Một Nhân Mã đáp.
Nó lấy ra một quyển trục rồi mở toang trước mặt Liễu Bình.
Chỉ thấy trên quyển trục xuất hiện một hình ảnh mà Liễu Bình chưa bao giờ
chứng kiến.
Một thế giới -- Đó là một thế giới chất đầy các loại bảo vật.
Nhưng trong thế giới này, mặt đất bắt đầu bị huyết nhục mấp máy chiếm cứ.
Thỉnh thoảng trên những huyết nhục đó mọc ra đủ loại khí quan.
Mỗi khi một vài khí quan bắt đầu cộng hưởng, chúng sẽ thoát ly khỏi mặt đất
huyết nhục, tạo thành các sinh vật hình thù kỳ quái.
Những sinh vật đó bắt đầu cắn nuốt bảo vật khắp nơi.
Liễu Bình lẩm bẩm nói: “Rốt cục là người nào dùng thế giới để tồn trữ bảo vật
–– Chẳng lẽ là bảo vật đã khiến những thứ hình thù kỳ quái đó kéo đến sao?"
Trong hư không sau lưng hắn bỗng truyền đến một tiếng kêu lên: “Tiền của ta!
Đó đều là tài bảo của ta! Liễu Bình người nhất định phải giúp ta!"
Hư không mở ra.
Một tên béo đầy mặt u sầu nhảy ra, bắt lấy tay Liễu Bình không ngừng lay
động.
Đó là Quốc vương của Kinh Các Điểu, Asimo.
"Đừng nóng vội, chẳng lẽ chúng ta không phải người đi xử lý tình huống này?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta đã phái rất nhiều người tiến đến, nhưng đều mất đi liên hệ -- Ngươi là người
mạnh nhất trong những kẻ mà ta biết, ta chỉ có thể xin người giúp đỡ."
Asimo nói.
"Vậy thì kỳ quái, còn nơi nào khác như thế không?"
ễ
Liễu Bình hỏi.
"Nghe nói rất nhiều thế giới đều gặp phải tình huống như vậy –– Nhưng chúng
cũng không giáp giới với thế giới của chúng ta, trước mắt chúng ta chỉ có thể tự
lo cho mình."
Asimo nói.
Liễu Bình lại nhìn hình ảnh kia vài lần.
"Sao cảm thấy có hơi quen-- Cũng được, ta đi xem một chút."
Liễu Bình nói.
Asimo vui mừng quá đỗi, vội vàng nói: “Chỗ ngươi còn thiếu tiền xài không?
Hay thiếu tài liệu? Đá quý? Binh khí? Giáp trụ? Muốn cái gì ta cũng có."
"Chúng ta đi xem tình hình trước."
Liễu Bình câm lặng mà nói.
"Được."
Asimo chào hỏi những Nhân Mã đó và nói: “Các ngươi chờ ở chỗ này một lát,
ta và Liễu Bình đi xem, sẽ nhanh chóng trở lại.”.
Mã mọi người mỉm cười nói: “Không vội, hai vị chú ý an toàn."
Sau lưng Asimo mở ra một cánh cửa.
Liễu Bình dẫn mỹ nữ tóc đen, đi theo hắn ta cùng xuyên qua cánh cửa kia.
Bọn họ trực tiếp xuất hiện trên trời cao của một thế giới.
Phóng mắt nhìn lại.
Toàn bộ thế giới là một minh châu báu sáng ngời ngời.
Số lượng tài bảo không đếm được chất đầy mặt đất, cứ kéo dài đến cuối tầm
mắt.
Liễu Bình đánh giá chung quanh, nói: “Cho nên đây là nơi người chuyên dùng
để cất giữ tài phú? Khó trách ngươi sốt ruột như vậy."
Asimo thở dài, đầy mặt ưu sầu mà nói: “Đúng vậy, thế giới này là một trong
năm vạn thế giới ta chuyên dùng để cất giữ loại tài phú bình thường, không thể
có sơ suất gì được."
Liễu Bình: “Cáo từ."
Hắn xoay người muốn đẩy cửa rời đi, lại bị Asimo giữ chặt.
"Liễu Bình! Bình ca! Thật ra rất nhiều thế giới đều phát hiện tình huống như
vậy, ngươi đi đến các thế giới khác xem xét, còn không bằng xem ngay ở chỗ
chúng ta, đúng không? Lại nói chúng ta có quan hệ đồng minh mà, giúp huynh
đệ một tay đi!"
A Tây vội vàng nói.
Liễu Bình trạng hắn ta một cái và nói: “Ta còn tưởng là tình huống khẩn cấp cỡ
nào Bỗng nhiên, một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn.
ẩ
"Xin hãy cẩn thận."
"Sức mạnh nào đó đang bị kích phát."
Liễu Bình lập tức nhắm miệng lại, nhìn xuống phía dưới mặt đất.
Chỉ thấy mặt đất bắt đầu không ngừng mấp máy.
Huyết nhục màu đỏ không đếm hết bao trùm mặt đất, đẩy tất cả tài bảo ra, tiếp
đó dọn trống ra một mảnh địa vực bao la phía dưới Liễu Bình và Asimo.
"AI, trở về với Asimo đi."
Liễu Bình nói.
"Đã rõ, quốc vương bệ hạ, nơi này đã tiến vào khu vực chiến tranh, vì bảo đảm
an toàn, xin theo ta cùng trở về."
Mỹ nữ tóc đen lạnh lùng nói.
"A, đã bắt đầu đánh rồi sao?"
Asimo giật mình hỏi.
"Đi mau!"
Liễu Bình thúc giục.
Mỹ nữ tóc đen lôi kéo Asimo, lập tức đẩy cánh cửa kia ra rồi đưa hắn ta rời khỏi
thế giới này.
"Tại sao ngươi không đi?"
Liễu Bình hỏi.
"Trước khi chủ nhân ngủ say đã nói, nơi duy nhất có thể an toàn là ở bên cạnh
ngài, Liễu Bình các hạ."
Mỹ nữ tóc đen nói với ngữ điệu không có cảm xúc.
"Vậy cũng chưa chắc."
Liễu Bình bất đắc dĩ nói.
Lúc này những cơ bắp huyết hồng phía dưới ngừng mấp máy, bắt đầu nhanh
chóng rút qua hai bên.
Một con mắt dựng thẳng thật lớn đột nhiên mở ra.
Nó thẳng tắp nhìn chằm chằm Liễu Bình.
Chỉ một thoáng, một sức mạnh không rõ đánh về hướng Liễu Bình.
Sắc mặt Liễu Bình biến đổi, trên mặt đột nhiên có thêm một cái mặt nạ con thỏ.
Cùng lúc đó, sau lưng hắn cũng hiện ra một trong mắt thật lớn, xuyên qua thân
thể hắn nhìn lại con mắt dựng thẳng khổng lồ trên mặt đất kia.
Ma La Niệm Đao! Trong hư không liên tục vang lên tiếng vang nhỏ vụn, giống
như vô số con sâu đang đánh vào nhau.
ế ầ ồ
Đông! Một tiếng trầm đục vang lên, sóng xung kích vô hình hóa thành cuồng
phong thổi quét toàn bộ thế giới, một lúc lâu sau mới tan đi.
Liễu Bình nhẹ nhàng nói: “Không sai, vừa rồi là một thức công kích linh hồn ––
Xem ra thứ này có chút bản lĩnh."
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ sâu bên trong mặt đất: “Ngươi chỉ có thể
trở thành chất dinh dưỡng của ta, nhân loại."
Liễu Bình không đáp lời, hắn rút Bách Nạp Đao ra toàn lực trảm một cái vào
trong hư không.
Cách sau lưng hắn không xa, chung quanh mỹ nữ tóc đen lập tức hiện ra mấy
con quái vật nửa người nửa thú, trực tiếp bị đao quang này cách không chém
thành mảnh vỡ.
Mỹ nữ tóc đen đúng bất động tại chỗ, không có cảm xúc mà nói: “Các hạ xem,
chỉ khi nào đi theo bên cạnh ngài mới là an toàn."
Danh Sách Chương: