Hoa Tình Không vẫn duy trì trạng thái lắng nghe.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:
[Ngươi thổi sáo được coi là hành động ngươi muốn biểu đạt hàm ý cho đối
phương rõ, làm đối phương tiếp tục ở trong trạng thái lắng nghe.]
Động tác không thể, âm nhạc lại có thể!
Liễu Bình buông ống sáo xuống, lại lấy dao giải phẫu ra, bắt đầu đục lỗ trên
thân sáo.
"Chuyện mà ta sắp làm, nếu như bị những đạo hữu năm đó thấy được, chắc hẳn
sẽ bị chê cười một trận."
"Thế nhưng không còn cách nào khác, hiện tịa chúng ta là vì sinh tồn."
Một lát sau...
Hắn thu hồi dao, giơ ống sáo lên.
Gió bấc gào rít.
Gió xuyên qua ống sáo, xuyên qua các lỗ nhỏ trên ống sáo, phát ra từng đợt âm
thanh.
"Gió tự nhiên có một điểm không tốt đó chính là bọn chúng khi có khi không."
"Chúng ta không thẻ ký thác hi vọng vào gió tự nhiên được."
Liễu Bình rút thẻ bài ra, ném tới.
Bụp!
Lại một con côn trùng sáu cánh lặng yên xuất hiện.
Liễu Bình liếc qua hai con côn trùng, ho nhẹ rồi nói: "Lilith."
"Ừm?"
Lilith nhô ra khỏi đầu hắn.
"Ngươi điều khiển hai con côn trùng này liên tục quạt gió về phía ta."
"Được rồi." Lilith nói.
Liễu Bình gật đầu, đặt ống sáo ở bên môi.
"Ta làm đây!" Lilith nói.
"Làm đi!" Liễu Bình nói.
Hai con côn trùng dùng toàn lực phe phẩy cánh, tạo ra từng trận gió cực mạnh.
Liễu Bình bất đắc dĩ buông ống sáo xuống, nói:
"Lilith, không cần gió quá lớn như vậy, suýt nữa thì ta bị thổi bay ra ngoài rồi."
"Ồ, xin lỗi, ta hơi khẩn trương."
"Làm lại nào."
"Được."
Gió mạnh lại nổi lên.
Liễu Bình đặt ống sáo ở bên môi, thổi nhẹ.
Ống sáo phát ra những âm thanh hỗn loạn, giống như một người không hiểu
cách chơi đang thổi lung tung vậy.
Hoa Tình Không không nhúc nhích, duy trì tư thế lắng nghe.
Liễu Bình chậm rãi điều chỉnh hô hấp, ánh mắt nhìn về phía hư không.
Từng hàng chữ nhỏ dừng lại tại đó:
[Ngươi thổi sáo được coi là hành động ngươi muốn biểu đạt hàm ý cho đối
phương rõ, làm đối phương tiếp tục ở trong trạng thái lắng nghe.]
Xong rồi!
Ánh mắt Liễu Bình di động, nhìn về phía hai hàng chữ tại phía góc trong hư
không:
[Điểm kinh nghiệm hiện tại: 130%.]
[Có thăng cấp hay không?]
Liễu Bình duy trì động tác, âm thầm nói: "Thăng cấp!"
Cảnh tượng bốn phía bỗng tối sầm lại.
Một luồng sức kéo cực mạnh xuất hiện từ hư không, kéo mạnh Liễu Bình vào
trong...
Hắn bỗng trôi nổi.
"Hoa Tình Không!"
Liễu Bình vội vã quay đầu nhìn lại.
Vẫn thấy mình đang đứng trên đỉnh vách núi, trên tay là ống sáo đang thổi, Hoa
Tình Không thì đứng tại một bên yên lặng lắng nghe.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Ngươi tăng lên cấp 10.]
[Cấp 10 là tiết điểm lực lượng của hệ thần bí, xin hãy lựa chọn phương hướng
phát triển của ngươi.]
Chữ nhỏ biến mất.
Thế giới hóa thành bóng đêm.
Ngay sau đó, một cây trụ thông thiên triệt địa xuất hiện trước mặt Liễu Bình.
Thần trụ Vĩnh Dạ!
…
Liễu Bình lơ lửng trong bóng tối, nhìn về phía Thần trụ Vĩnh Dạ.
ầ ấ
Trên Thần trụ Vĩnh Dạ, một bức tượng hùng vĩ mà rộng lớn xuất hiện.
Nó có bốn gương mặt, mặt nhìn về bốn phương tám hướng bóng đêm.
Nhưng sương mù âm u trong bóng đêm vẫn không ngừng cuồn cuộn, làm cho
người ta không thấy rõ bộ dáng cùng thân thể của bức tượng.
Từng hàng chữ nhỏ bùng cháy hiện lên:
[Ngươi đã ký khế ước hệ thần bí với vị tồn tại cổ lão này, cũng từ đó thu hoạch
được quầng sáng: Triệu tập trong bốn mươi mét.]
[Ngươi đã đạt tới cấp 10.]
[Hiện tại, ngươi cần phải giao lưu, biểu đạt nguyện vọng của ngươi.]
[Đây là cơ hội để ngươi lựa chọn phương hướng phát triển.]
Liễu Bình cảm nhận một cách cẩn thận.
Bỗng nhiên.
Một luồng ý thức khủng bố không gì sánh kịp xuất hiện trong đầu của hắn.
Luồng ý thức này không phát ra bất cứ âm thanh nào, cũng không có bất cứ
ngôn ngữ chữ viết nào, thế nhưng khi nó vừa xuất hiện, Liễu Bình cũng tự động
biết được, đối phương đang nói với mình một vài chuyện..
"Thần Thánh và Thủ Ngục, mặc dù bọn chúng khá là quái dị, thế nhưng bọn
chúng là hai con đường khác nhau..."
"Ngươi cần chọn ra một con đường..."
Mọi thứ tản đi.
Trong bóng đêm, một con đường phân nhánh xuất hiện.
Trên con đường bên trái, có vô số bức tượng, khuôn mặt bọn chúng uy nghiêm,
thần sắc trang nghiêm, cơ thể bọn chúng tản ra ánh sáng thần thánh.
Mà con đường bên phải thì có vô số lồng giam và khóa sắt, vô số cường giả bị
nhốt trong lồng giam, phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.
"Thần Thánh, hoặc Thủ Ngục... ngươi cần lựa chọn một con đường."
Liễu Bình liếc qua, lắc đầu nói: "Đây là con đường của bọn nó, không phải là
con đường của ta, sau này ta sẽ nghĩ cách dung hợp bọn nó lại, trở thành một
con đường hoàn toàn mới."
Giữa con đường phân nhánh kia, lại có một con đường khác xuất hiện.
Sương mù bao phủ con đường này, làm cho người khác không thể thấy rõ bất cứ
thứ gì trên con đường.
"Đường, có thể khai sáng, thế nhưng ý nguyện của ngươi là cái gì?"
"Ánh sáng, hay là bóng đêm."
"Ngươi cũng cần lựa chọn."
Liễu Bình không nhịn được hỏi: "Ý nguyện cũng bất đồng vậy à?"
Ý ổ ồ
Ý thức khổng lồ kia không trả lời.
Thế nhưng ở trên con đường hoàn toàn mới kia, có một vòng sáng hừng hực
dâng lên, giống như mặt trời.
Mà phía dưới đường, sương mù đen liên tục cuộn trào, vô số tiếng kêu thảm và
tiếng kêu rên vang lên, làm cho người ta cảm thấy rùng mình.
Rất rõ ràng, đây chính là câu trả lời.
Như vậy...
Ánh sáng?
Hay là bóng đêm?
Liễu Bình không nhịn được mà thở dài, đang định nói cái gì đó, thế nhưng lại
nhịn được.
Danh Sách Chương: