Một thanh trường đao tuyết sắc dựng thẳng ở đình viện.
Con quái vật đến từ tầng Ác Mộng kia nghiêm trang quỳ ngay ngắn trên mũi
đao, không dám cử động một cái nào.
Liễu Bình lại không có ở nơi này.
Hắn đang luận bàn linh kỹ với Sơ Vân Thường trong võ quán.
"Xem cho kỹ, có một chiêu linh kỹ là như thế này --"
Liễu Bình dựa theo ký ức có được từ sưu hồn, đánh ra một đám chim bay băng
sương ngay trên không trung.
Nơi những con chim đi qua đều kết sương trắng.
Chúng nó bay quanh Sơ Vân Thường vài vòng, Sơ Vân Thường lập tức bị đông
cứng tại chồ.
"Chiều này rất lợi hại."
Nàng khen.
Liễu Bình phất phất tay.
Băng sương trên người Sơ Vân Thường lập tức biến mất.
Liễu Bình giảng giải về linh kỹ này lại một lần, chờ Sơ Vân Thường nhớ kỹ thì
mới nói: “Thật ra thuật pháp ngũ hành có thể điều động sức mạnh băng sưong,
ma pháp cũng có thể làm được điểm này, nhưng Linh là dùng toàn bộ sức mạnh
thế giới để thực hiện nên uy lực mạnh hơn không chỉ một bậc."
Thỏ Tử lơ lửng ở giữa không trung, nghe hắn nói như vậy thì làm ra mấy tư thế
phô dáng xinh đẹp.
Sơ Vân Thường nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, hỏi: “Đó rốt cuộc là thứ gì?"
"Ngươi nói thứ trong định viện kia?"
Liễu Bình nói.
"Đúng vậy, nhìn nó thật khủng bố, nhưng lại thành thành thật thật quỳ ở nơi đó,
rốt cục là chuyện thế nào?"
Sơ Vân Thường nói.
"Nó là quỷ Ác Mộng."
Liễu Bình nói.
"Cái gì? !"
Giọng nói của Sơ Vân Thường trở nên vang dội.
"Đúng vậy, không sai, nhưng nó là một con quỷ Ác Mộng cực kỳ yếu."
ễ ế
Liễu Bình tùy tiện liếc nhìn hư không một cái.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt vẫn lơ lửng bất động: “Bách Nạp Đao của người
đang không ngừng phân tích nhược điểm của mục tiêu trước mặt."
"Bởi vì mục tiêu này chỉ là phần thân rất nhỏ của một tồn tại nào đó, cho nên
muốn thông qua mục tiêu này để suy đoán nhược điểm chân chính của tồn tại
kia thì cần tốn rất nhiều thời gian."
"Thời gian cần tiêu tốn: Một giờ hai mươi sáu phút."
–– Bách Nạp Đạo có thể nhìn thấy nhược điểm của kẻ địch, sau đó tiêu hao sức
mạnh của chủ nhân để phóng thích năng lực đả kích nhằm vào kẻ địch.
Dù sao còn có hai ba ngày nữa thì triều Ác Mộng mới tiến đến thế giới này.
Để Bách Nạp Đao phân tích kỹ một chút đi.
Sơ Vân Thường ngẩn ra một lát, thấy vẻ mặt Liễu Bình thật lạnh nhạt, nàng
chợt cảm thấy không có gì đáng kinh sợ quá.
"Vừa rồi những điều người nói dẫn dắt ta rất nhiều, ta muốn suy nghĩ về chiều
thức mới."
Nàng vừa nói, vừa ngồi xuống sàn gỗ của võ quán, bắt đầu nghiêm túc suy tư võ
kỹ.
Liễu Bình suy nghĩ, sau đó lập tức đi vào phòng bếp.
Sắp tới giờ cơm rồi.
Hắn phải chuẩn bị thức ăn hôm nay một chút.
Hắn đeo tạp dề lên, thu thập rửa sạch một ít nguyên liệu nấu ăn, sau đó bắt đầu
đốt lửa xào rau.
Phía bên kia.
Ở một nơi bí ẩn nào đó.
Lý Triều Quang và các đại lão Võ Minh đang lẳng lặng chờ đợi.
Một lát sau.
Một võ sư lặng lẽ bước tới, bẩm báo nói: “Đã thăm dò tình huống, bên trong võ
quán Huyết Tâm Lưu không có động tĩnh gì."
"Không có động tĩnh? Có thể nhìn thấy tình huống bên trong không?"
Lý Triều Quang hỏi.
"Không được, hình như toàn bộ võ quán bị trận pháp Tu Hành Trắc nào đó che
chắn, căn bản không nhìn thấy được bên trong."
Võ sư nói.
"Chúng ta cũng có người của Tu Hành Trắc, bảo bọn họ đi xem."
Một đại lão nói.
ắ ề
"Đã xem qua, những cao thủ Tu Hành Trắc đó đều nói trận pháp kia quá xảo
diệu, không thể phá giải."
Võ sư nói.
Lý Triều Quang trầm ngâm nói: “Không có động tĩnh..."
Bỗng nhiên, trên quang bình trước mặt hắn ta lại hiện ra một điểm nhỏ màu đỏ
lần nữa.
Một giọng nói kim loại lạnh như băng vang lên: “Cảnh cáo!"
"Dao động Triều Ác Mộng bắt đầu trở nên càng kịch liệt."
"Một phút năm mươi ba giây sau, một tồn tại có được dao động sức mạnh càng
mạnh sắp mượn triều Ác Mộng để tiến vào Vạn Giới chi Giới."
"Đặc biệt thuyết minh: Bổn danh sách hoàn toàn có thể cảm ứng được loại ác ý
xưa nay chưa từng có trên người nó."
"Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng các công tác phòng bị tai hoạ, xin chuẩn bị sẵn sàng
thế giới hủy diệt, xin chuẩn bị toàn lực nghênh địch!"
Mọi người quay mặt nhìn nhau.
Danh sách chưa bao giờ phát ra lời cảnh cáo như vậy! Bầu không khí lập tức trở
nên căng thẳng.
Lý Triều Quang quyết đoán nói: “Mở lá chắn thế giới ra, bắt đầu dẫn đường nó
tiến vào thế giới, lựa chọn địa điểm buông xuống là:"
"Đông thành, võ quán Huyết Tâm Lưu."
Giọng nói kim loại lạnh như băng lại vang lên lần nữa: “Đã chuẩn bị ổn thoả,
đang dẫn đường."
"Một phút hai mươi giây sau sẽ buông xuống!"
Lý Triều Quang bỗng xoay người, mặt hướng về mọi người và nói: “Chư vị,
chờ khoảnh khắc võ quán Huyết Tâm Lưu bị hủy diệt thì đó cũng là lúc chúng
ta toàn lực nghênh địch, xin lập tức bắt đầu động viên mọi người!"
"Chuẩn bị nghênh địch!"
"-- Tuân lệnh!"
Mọi người ầm ầm đáp lại.
Võ quán Huyết Tâm Lưu.
Xa tít phía trên không trung võ quán.
Hư không im hơi lặng tiếng mà vỡ vụn ra.
Chỉ thấy một vệt hắc quang hung lệ phát ra tiếng kêu to, lao xuống nhanh như
điện chớp, trong nháy mắt đã dừng lại trong võ quán.
Hắc quang chợt xuất hiện.
–– Đó là một con quái vật cả người đều là huyết nhục màu đen, chỉ có cái đầu là
xương khô màu trắng xác.
ấ ầ
Nó đúng bất động trong định viện, trên người không ngừng hiện ra từng tầng
hắc quang, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
"Rất tốt, rốt cuộc cũng đến được rồi."
"Đây là thế giới mỹ diệu cỡ nào, ta muốn giết sạch tất cả sinh mệnh thể, sau đó
lại ăn Quái vật nói tới đây thì bỗng dừng lại.
Nó nhìn thấy một đồng loại.
Đó là một tên cả người toàn là đồng tử dựng thẳng.- - Cũng là người quen.
Bản thể của tên kia tương đối lợi hại, nhưng trước mắt chỉ là một phân thân rất
nhỏ.
Cho dù như thế, làm một phân thân nhỏ thì thật ra nó vẫn có thể hủy diệt thế
giới này, ăn sạch tất cả linh hồn ở nơi này.
Nhưng mà! Giờ phút này, tên kia lại thành thành thật thật quỳ trên một mũi đao
trong định viện này, “Ngươi -- Là tình huống gì đây?"
Quái vật nhịn không được mà hỏi.
Tên quỳ trên mũi đao liếc nó một cái, nói: “Đừng giở điệu bộ đó ra, ta không
quen biết ngươi."
"Này,"
Quái vật vỗ ngực và nói, “Là ta, ngươi không quen biết cả ta à?"
Tên kia nóng nảy, vội vàng nói: “Nhất định là người nhận sai người, ta là quái
vật nguyên sinh, người vốn là người, sau đó thì bị ô nhiễm, sau đó không còn là
người nữa, ngươi và ta không phải đồng loại, suy nghĩ của chúng ta khác nhau,
tam quan cũng bất đồng, đừng có níu kéo quan hệ!"
Quái vật hoàn toàn sửng sốt.
Đột nhiên, trong lòng nó xuất hiện một cảm giác, bỗng quay đầu lại nhìn về một
hướng.
Chỉ thấy một thiếu niên nhân loại đang bung một cái lẩu, đi ra từ một căn
phòng, chậm rãi đi đến một căn phòng khác.
"À, lại có một người khách khác tới nữa, à, không được dùng sức mạnh Kỳ Quỷ
đấy, ngoan ngoãn ở chỗ này đi."
Thiếu niên thuận miệng nói một câu, sau đó thì bung nồi vào nhà.
Quái vật nhịn không được cười lạnh một tiếng.
"Rõ ràng là món ăn có mọc chân, vậy mà dám kiêu căng nói chuyện với ta như
vậy?"
"Quả nhiên nhân loại là chủng tộc đáng buồn."
"Hãy để sức mạnh của ta hủy diệt tất cả ––”.
Lời còn chưa dứt, nó lại đột nhiên im bặt lần nữa.
ầ ắ ầ ầ ế ấ ấ
Tầng hắc quang quanh thân con quái vật kia dần dần biến mất, không thấy,
không còn tồn tại nữa.
Nó đơ ra tại chỗ.
Sức mạnh bị phong ấn? Đây là -- Đây là sức mạnh Kỳ Quỷ thượng tầng vượt xa
thực lực của nó!
Danh Sách Chương: