Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Bình tiếp nhận vảy giáp mà quan sát, trên đó có viết một đoạn chữ, nội
dung giống với Huyết sắc Khô lâu a Hồng đã nói.
Vảy giáp run nhẹ trên tay hắn, chập trùng theo hô hấp của hắn, tựa như một bộ
phận cơ thể hắn vậy.
Không sai.
Đây là một tấm vảy giáp trên bộ chiến giáp kia.
Xem ra trước kia mình thật sự đã tới nơi này.
Về phần phương pháp an toàn mà dò xét bí mật... Đời này, mình cũng đã có
được Trấn Ngục đao, có thể lắng nghe mọi bí mật.
Thế nhưng từ đó tới nay, đã trải qua bao nhiêu đời? Chẳng lẽ khô lâu vẫn luôn
chờ ở nơi này sao?
"Ngươi chờ ở nơi này bao lâu rồi?"
Liễu Bình hỏi.
"Đại khái là hai kỷ nguyên đi, dù sao cũng không có chuyện gì, cuối cùng ta
cũng đợi được."
A Hồng nói.
"Thành tín như vậy sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Đúng vậy, ta là một khô lâu biết giữ chữ tín, vẫn luôn không tìm chết."
A Hồng nói.
"Tìm chết?"
"Dù sao quá nhàm chán... à đúng rồi, người tìm ra phương pháp có thể an toàn
mà thăm dò bí mật rồi sao?"
"Tìm được."
Liễu Bình gật đầu nói.
Huyết sắc Khô lâu a Hồng vui vẻ nói: "Ta dẫn người đi tới nơi mà kiếp trước
người đã chết đi, bí mật tại nơi đó có giá trị cực lớn, ta cũng tò mò rất lâu."
Liễu Bình ngẩn người.
Đi tới nơi kiếp trước mình chết? Nghe vào hơi quái dị, thế nhưng mình cũng rất
muốn xem rõ ngọn ngành.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Liễu Bình nói.
"Theo sát ta, đi nhầm một bước sẽ vạn kiếp bất phục luôn đấy."
ế ắ ồ ắ
Huyết sắc Khô lâu a Hồng nhắc nhở.
"Rõ."
Liễu Bình nói.
"Ngươi thật rõ ràng sao?"
A Hồng cười lạnh nói.
"Có gì không đúng thì ngài hãy giải thích."
Liễu Bình nói.
"Ta thấy hồn phách của ngươi đã chuyển thể vô số lần, chỉ còn một tia linh hồn
cuối cùng vẫn chưa bị ô nhiễm, nếu như lần này người chết đi, sẽ không còn cơ
hội nào nữa cả."
Huyết sắc Khô lâu a Hồng nói.
Liễu Bình im lặng Lời nói này... có hơi quen quen... Khi trước lúc mình giải
phóng ký ức, có một giọng nói đã từng nói với hắn những lời như này.
Đó là một giọng nữ.
Nàng nói nàng bị chôn nơi sâu nhất trong Vĩnh Dạ, hoặc là nơi cao nhất Luyện
Ngục.
Nàng muốn mình đi tìm nàng! Liễu Bình thở dài, tự nhủ sau chuyến du lịch lịch
sử này, khi trở về sẽ đi tìm chủ nhân của giọng nói kia.
"Cám ơn lời khuyên của ngươi, ta chắc chắn sẽ theo sát ngươi."
Liễu Bình ôm quyền với Huyết sắc Khô lâu a Hồng, nói với giọng nghiêm túc.
"Rất tốt, cuối cùng ta cũng thấy người nghiêm túc."
Huyết sắc Khô lâu nói với giọng hài lòng.
"Đúng vậy, ta sẽ cẩn thận!"
Liễu Bình nói.
"Vậy chúng ta lên đường đi."
Huyết sắc Khô lâu a Hồng bước về phía trước vài bước.
Liễu Bình cẩn thận đi theo sau lưng nó.
Huyết sắc Khô lâu lại đi một bước, đứng trước "Đại thụ"
do thân thể loài người tạo thành.
Nó xoa xoa mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, nói với giọng như trút được
gánh nặng: "Chúng ta đã tới."
"Như vậy, đến rồi?"
Liễu Bình lau mồ hôi lạnh trên trán, nói.
Huyết sắc Khô lâu lườm hắn, nói: "Ngươi cho rằng đơn giản hay sao? Ta đi bảy
bước, mỗi một bước ta đều dùng xương ngón chân gõ vào mặt đất, tổng cộng
ầ ố ấ ế
3673 lần, cuối cùng mới ăn khớp với mật thất này, có lẽ chúng ta sẽ tiến vào nơi
ẩn giấu ngay..."
Ầm ầm ầm ầm! Từ trên "đại thụ"
truyền tới một tiếng vang lớn.
Trong vô số thi thể, một thi thể hoạt động mấy lần, thoát ra khỏi đống xác chết.
Nó nhìn qua giống như con người, thế nhưng mọc răng nanh, ánh mắt vô hồn,
toàn thân đều là gai ngược màu xám.
Bộ thi thể này nhìn Huyết sắc Khô lâu, lại nhìn về phía Liễu Bình.
"Tại sao lại là ngươi?"
Thi thể nhìn chằm chằm Liễu Bình, nói.
"Lần trước hắn không thể tiếp nhận bí mật, chuyển thể rời đi."
Huyết sắc Khô lâu a Hồng nói.
"Hắn chỉ còn lại một tia linh hồn không bị ô nhiễm mà thôi, xác định lại tiến tới
thử một lần sao?"
Thi thể hỏi.
Huyết sắc Khô lâu nhìn về phía Liễu Bình.
Liễu Bình liếc nhìn vảy giáp màu đen trên tay, cảm nhận được trên đó có một
loại cảm xúc không cam lòng.
Đây là... Chính mình trong quá khứ.
Đã từng có bí mật đang ở trước mắt, thế nhưng mình lại không thể chân chính
thu hoạch nó, chỉ có thể chuyển thể rời đi với tâm trạng không cam tâm.
Đã qua vô số năm tháng.
Đã qua một thời gian dài đằng đẵng.
Chẳng lẽ mọi thứ cũng giống như là Ác Mộng, luôn luôn làm cho người ta cảm
thấy tuyệt vọng hay sao? Liễu Bình thở dài, nói: "Để ta thử một lần đi."
Thi thể nghe xong, gật đầu nói: "Xem ra người đã chế tạo ra một thanh trường
đao có thể để cho bản thân lắng nghe tất cả bí mật."
Liễu Bình liếc qua Trấn Ngục đao bên hông, lắc đầu nói: "Nó cũng không phải
do ta chế tạo."
"Đương nhiên là người chế tạo rồi, ngoài người ra, còn có ai sẽ cố chấp để ý bí
mật cùng thế giới song song cơ chứ?"
Thi thể nói.
Nó nói xong, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, lại nói: "Nguy hiểm sắp tới rồi, mặc
Ác Mộng chi Ủng của ngươi đi, lập tức tiến tới."
Thi thể nghiêng người tránh đi.
Sau lưng nó, một con đường nhỏ đi thông nội bộ “đại thụ".
ể ể
Con đường này do cơ thể loài người lát thành, khi thi thể nghiêng người, toàn
bộ đầu lâu loài người có ở đây đều quay đầu, nhìn chăm chú về phía Liễu Bình.
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ loài người trên "đại thụ"
đều quay đầu tới, nhìn chằm chằm Liễu Bình không rời mắt.
Cảnh tượng này hơi rùng mình.
"Chúng ta đi lên chứ?"
Huyết sắc Khô lâu a Hồng hỏi nhỏ.
"Đi!"
Liễu Bình nói.
Huyết sắc Khô lâu nhào về phía hắn, bao phủ hắn vào bên trong... Ngay lập tức,
Liễu Bình hóa thành một bộ khô lâu màu máu.
"Mau vào!"
Thi thể thúc giục.
Liễu Bình phát hiện một loại nguy hiểm như có gai phía sau lưng xuất hiện, lập
tức lách mình đi vào trong "đại thụ".
Hắn vừa đi vào, thi thể cũng nhanh chóng đi tới, chặn lại con đường đó.
Những người xung quanh đều nhúc nhích, chắp vá nó vào trong "đại thụ".
Toàn bộ "đại thụ"
bắt đầu vận chuyển.
Cửa vào đã được chuyển di, không còn có ai có thể tìm ra nó.
Vừa mới làm xong những chuyện này, sương mù trên bầu trời bắt đầu cuồn
cuộn.
Một ngón tay khổng lồ xuyên qua sương mù, âm thầm hạ xuống, lại tìm kiếm
một lần nữa.
Nó vẫn không thu hoạch được gì.
Thế nhưng rất nhanh... Một khuôn mặt càng khổng lồ hơn lộ ra khỏi sương mù,
cúi người xuống, dán trên mặt đất.
Trên khuôn mặt này không có gì cả, trống rỗng.
Nó cứ dán trên mặt đất như vậy, cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Thế nhưng xung quanh không có bất cứ động tĩnh nào cả.
Quái vật cũng không rời đi.
Nó im lặng dùng tại đó, tiếp tục làm ra động tác lắng nghe.
Nó vẫn chờ đợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK