Hiện tại, Liễu Bình giải quyết triệt để lo lắng này rồi.
"Nhìn không ra được, tuy ngươi nhỏ tuổi mà lại có quyết đoán như vậy."
Băng Dạ sờ sờ đầu Liễu Bình và nói.
"Đừng cứ xem ta như cô bé, hiện tại ta là nam nhân."
Liễu Bình bất mãn nói.
Hai nàng cùng cười ha hả.
Rõ ràng là một cô bé đáng yêu, hiện tại làm ra điệu bộ nam nhân thể này, rốt
cuộc nên nói nàng diễn giỏi hay là nàng nhập diễn quá sâu? Đại tiến lên ôm hắn
một cái, lên tiếng trêu ghẹo: “Tiểu mỹ nhân, nếu người thật là nam nhân thì ta
sẽ dung hợp thế giới của mình cho ngươi, thay người chưởng quản mặt đất!"
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt lập tức hiện ra: “Chú ý."
"Trong Mộng Cảnh, nếu ý nguyện mà đối phương trình bày xuất phát từ chân
tâm thì sẽ thật sự có hiệu lực."
"Lấy danh nghĩa của Mộng Cảnh, hiện tại có thể làm chủ cho ngươi."
"Ngươi có muốn dung hợp thế giới của nàng hay không?"
Liễu Bình hoảng sợ, vội vàng nói: “Không! Không cần!"
Chữ nhỏ ngừng trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi biến mất.
Liễu Bình nhìn lại Đại, chỉ thấy nàng không hề có cảm giác, lúc này mới âm
thầm thở phào, lau mồ hôi ứa ra trên trán.
-- Chơi thì chơi, nhưng thiếu chút nữa chơi ra chuyện rồi.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, Mộng Cảnh này cũng lo chuyện bao đồng quá,
người ta nói có một câu đã bị bắt giữ, thiếu chút nữa muốn ẩn hắn bái đường
thành thân.
Thành thân... Liễu Bình nhịn không được nhớ tới kiếp nạn những cô gái mà hắn
gặp được ở thế giới song song kia, trong lòng lập tức nghiêm nghị.
Chuyện này không được.
Tuyệt đối không thể khiến mọi chuyện diễn ra theo hướng đó, nếu không về sau
hắn còn sống nổi hay không? Từ giờ trở đi, phải làm sẵn công tác dự phòng.
Nhất định phải bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện như vậy! Liễu Bình hạ quyết
tâm, đại não lập tức bắt đầu chuyển động với tốc độ cao nhất -- Đầu tiên! Phải
biết rõ rốt cục Mộng Cảnh là như thế nào, vì sao sẽ lo nhiều chuyện như vậy.
"Hai vị tỷ tỷ, ta còn nhỏ tuổi, thật ra không hiểu nhiều về Mộng Cảnh lắm,
ngươi có thể giảng cho ta một chút không?"
Liễu Bình cười hỏi.
ế ề ắ
"Mộng Cảnh à, thật ra ta cũng không biết nhiều lắm.”.
Băng Dạ khẽ vuốt mái tóc dài của mình, trong mắt dần hiện ra một tia phức tạp
khó nói nên lời.
"Tùy tiện nói thử xem."
Liễu Bình nói.
"Tất cả những thứ ảo tưởng sinh ra trong lòng chúng sinh, Thế Giới chi Chủ
trong thời đại quá khứ và mọi tồn tại đều hội tụ lại trong Mộng Cảnh"
Băng Dạ nói.
"Nếu ngươi có được những vật ảo tưởng và sức mạnh chưa bao giờ tưởng tượng
qua ở Mộng Cảnh, vậy khi ngươi tỉnh lại, nó sẽ bị người mang về hiện thực."
Đại bổ sung.
"Ở lại chỗ này càng lâu thì thu hoạch lại càng lớn."
Băng Dạ lại bổ sung.
Liễu Bình như suy tư chuyện gì đó.
"Nếu là là nơi ảo tưởng mọi thứ, vậy... Hẳn cũng có thứ rất khủng bố đúng
không."
Liễu Bình nói.
Hai nàng nhìn nhau, sau đó gật gật đầu.
"Sau khi Mộng Cảnh đưa ra khảo nghiệm, chúng ta hoàn toàn không biết sẽ gặp
phải cái gì, cho nên tuyệt đối đừng khinh địch."
Băng Dạ nhìn xuống doanh địa phía dưới và nói.
"Đúng vậy, tất cả mọi thứ ở nơi này đều được tưởng tượng ra, phải cẩn thận ứng
phó."
Đại cũng nói.
Liễu Bình lập tức nghiêm túc lên.
Tuy Sigrid là bán thần, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm hoàn toàn không rõ, có
thể sống sót hay không cũng rất khó nói.
Hắn nghiêm túc quan sát chung quanh doanh địa một lần, sau đó tán thưởng:
“Hai vị tỷ tỷ đều dùng hết toàn lực nha."
"Đương nhiên rồi, ta còn trông mong có thể thông qua lần khảo nghiệm này."
Băng Dạ nói.
“Nhất định phải dùng hết toàn lực –– Nếu không khi người rời khỏi Mộng Cảnh
thì hối hận cũng không kịp."
Đại cũng nói.
"Sẽ xảy ra nguy hiểm gì sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Có lẽ là thứ ngươi sợ hãi trong hiện thực, hoặc là chuyện gì hoàn toàn không
thể lý giải."
Băng Dạ nói.
Liễu Bình lại nhìn về phía doanh địa, rơi vào trầm tư.
Một hồi lâu sau.
Chỉ nghe hắn lẩm bẩm một câu, lập tức lao xuống đi tìm Sigrid.
"Vừa rồi nàng nói cái gì? Thiên hạ cái gì?"
Băng Dạ hỏi.
"Hình như là võ công thiên hạ?"
Đại đáp.
Băng Dạ nhớ lại một chút, không xác định mà nói: “Nửa cầu sau là duy cái gì?"
"Duy phú không phá?"
Đại cũng không xác định mà nói.
Oanh -- Một tiếng vang lớn dọa hai vị Thế Giới chi Chủ nhảy dựng.
Các nàng vội nhìn lại doanh địa, chỉ thấy Liễu Bình đang đứng trước một ngọn
núi -- Đó là một ngọn núi xếp thành từ bảo vật.
"Mau! Tới chọn trang bị."
"Các ngươi đều phải lên tinh thần, chuẩn bị đầy đủ!"
Liễu Bình lớn tiếng thét to hướng tới người gấu và tuyết ma.
Phía bên kia.
Thế giới hiện thực.
Vĩnh Dạ.
Một người nữ tử mặc trường bào màu đỏ thẫm uy nghiêm nói: “Được rồi, toàn
bộ quốc gia Vĩnh Dạ đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới của Liễu Bình, rốt
cuộc ta có thể nghỉ tạm."
Nàng ta thở ra một hơi, ngồi xuống một cái ghế trong đại điện.
"Đại Địa chi Mẫu, chúng ta còn một điều cần làm."
Pháo gia nhìn số liệu không ngừng đổi mới trên quang bình trước mắt, mở
miệng nói.
"Không thể để thượng để làm chút chuyện sao?"
Đại Địa chi Mẫu oán giận nói.
"Toàn trị chi chủ phải chú ý tất cả những chuyện xảy ra ở Mộng Cảnh, nghĩ
cách trợ giúp Liễu Bình, thế giới hiện thực phải dựa vào chúng ta."
Pháo gia nhún vai và nói.
"Được thôi, còn có chuyện gì?"
ầ ố ế ễ ố
"Những thần linh trong quốc gia Vĩnh Dạ có liên quan đến Liễu Bình, quốc gia
vừa di chuyển đến thế giới, các nàng không rõ tình hình hiện giờ lắm, vẫn phải
giải thích một chút."
"Không được, ngươi để ta nghỉ ngơi một chút trước, mệt chết ta rồi."
Nữ tử kháng nghị.
"Được rồi, nhưng trước khi ngươi nghỉ ngơi có thể dẫn Vân Hi lại đây không."
Pháo gia bất đắc dĩ nói.
"Nàng? Không thành vấn đề."
Đại Địa chi Mẫu tùy tiện ấn một cái trên mặt đất.
Một người xoay tròn rồi xuất hiện trước mặt nàng.
Đúng là Vân Hi.
"Gaia nữ sĩ, ta đã nghĩ kỹ rồi, để mảnh thế giới Lục Đạo Luân Hồi của ta dung
nhập vào thế giới của Liễu Bình đi."
Vân Hi nói.
Đại Địa chi Mẫu ai thán một hồi, nói với giọng điệu gần như phát điên: “Ta
muốn nghỉ ngơi, ngươi hiểu không? Ta vừa hoàn thành một công trình cực lớn,
chờ ta nghỉ ngơi một chút, chúng ta lại đến dung hợp mặt đất và thế giới, được
không hả?"
"A, đương nhiên không thành vấn đề, khi nào dung hợp cũng được,"
Vân Hi hoảng sợ, vội vàng xua tay và nói, “Nếu ngài muốn nghỉ ngơi, vậy ta
hoàn thành một chuyện khác trước."
"Sẽ không liên quan tới ta nữa đó chứ."
Đại Địa chi Mẫu không yên tâm mà hỏi.
"Ta muốn tìm Rita."
Vân Hi nói.
Bang! Một tiếng động nhỏ vang lên, Rita lặng lẽ xuất hiện, hiếu kỳ hỏi: “Tìm ta
á?"
"Đúng vậy, Liễu Bình đã qua minh thần kiếp thứ năm, còn thiếu Thiên Đạo kiếp
cuối cùng."
Vân Hi nói.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Linh hồn của hắn đi vào Mộng Cảnh rồi nha!"
Rita lo lắng nói.
"Kiếp đó do ta phát ra, sau đó ta cũng có thể giúp hắn vượt qua."
Vân Hi nói.
"Cần ta làm cái gì?"
Rita hỏi.
ể ắ ắ ầ ế
"Đưa thân thể của hắn cho ta, ta giúp hắn hoàn thành lần độ kiếp này ở đây
luôn."
Vân Hi nói.
“Được!"
Danh Sách Chương: