Trên đao phát ra một tiếng chấn động tựa như tiếng hồng thủy vỡ bờ –– “Trảm!
!!"
Liễu Bình gầm lên một tiếng, ra sức vung trường đao đồng thau hướng về hư
không phía trước.
Chỉ một thoáng, mười hai chiến sĩ nhân tộc chung quanh biến mất.
Người khổng lồ lùi trở về chỗ cũ.
Quang ảnh quay ngược lại.
Thời gian bắt đầu chảy ngược, về tới thời khắc mà Liễu Bình chỉ định kia–– Chỉ
thấy người khổng lồ quan sát Liễu Bình, lấy giọng điệu hài hước nói: “Tiện thể
phải nói một câu, dùng cách tính toán cấp bậc của Nhân tộc các ngươi thì cấp
bậc của ta nằm khoảng 120.”.
Tất cả lại về tới giờ khắc này! Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Một giọng nói đột nhiên vang lên: “Chính là giờ phút này."
Mười hai bóng dáng chợt hiện ra, chắn ở phía trước Liễu Bình.
Tất cả bọn họ đều là Nhân tộc, ăn mặc chế phục chiến đấu thống nhất, trong tay
mỗi người có nắm một thẻ bài, họ cùng quát lên: “Pháo Pháp Tắc Hỗn Độn!"
Chỉ thấy mười hai thẻ bài xếp thành một vòng tròn, đồng thời phát ra tiếng chấn
động.
Liễu Bình bỗng phát ra cảm ứng tâm linh, truyền âm tới mười hai chiến sĩ nhân
tộc trước người: “Bắn qua bên phải! !!"
"Hơi nghiêng về hướng bên phải một chút, nó muốn trốn qua bên phải! !!"
Trong chớp nhoáng, một giọng nói già nua vang lên từ trong đám người: “Nghe
hắn!"
Gần như cùng một thời khắc đó, một dòng chảy u ám bắn mạnh ra từ trong
vòng tròn kia.
Nó như cự pháo lao thẳng về hướng người khổng lồ.
Người khổng lồ đột nhiên không kịp phòng ngừa, chỉ kịp hơi nghiêng người qua
bên phải.
Ai ngờ nó vừa nghiêng về bên phải thì cột sáng u ám kia như sớm đã dự kiến
được, lại hơi lệch qua phải.
"Chết tiệt ––”.
Người khổng lồ kinh giận đan xen, nhưng đã không kịp làm ra bất cứ phản ứng
nào nữa.
Oanh! !! Cột sáng u ám bắn ngay giữa đầu và lồng ngực của người khổng lồ!
"Không!"
Người khổng lồ phát ra một tiếng rên rỉ, toàn bộ thân thể cứng lại tại chỗ.
Nửa người tên của nó hoàn toàn bị tiêu diệt, hóa thành từng đợt tro bụi, rơi rụng
trên mặt đất.
"Bắn trúng rồi!"
Các chiến sĩ cất tiếng hoan hô điên cuồng.
Lão giả đột nhiên xoay người lại, dùng đôi tay bắt lấy bả vai của Liễu Bình và
nói: “Ngươi là người duy nhất giao thủ với nó, ít nhiều gì cũng nhờ người nhắc
nhở!"
Liễu Bình mỏi mệt thở dài, nhìn về phía hài cốt của người khổng lồ.
Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ lơ lửng phía trên hài cốt: “Vật thể không rõ đã tử
vong."
Ngay sau đó -- Liễu Bình chỉ cảm thấy trước mắt bỗng chợt lóe, tất cả đều biến
mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Thế giới hóa thành một mảnh hắc ám lần nữa.
Hắn lơ lửng ở giữa không trung, nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trong hắc ám bao phủ, có một mảnh đất diện tích rộng lớn vô ngần.
Dãy núi.
Con sông.
Ao hồ.
Thôn nhỏ.
Tất cả đều duy trì sự tĩnh mịch như ban đầu.
Liễu Bình giật mình.
Đã trở lại? Hắn đã thoát ly thời đại kia rồi sao? Hắn như nhớ tới cái gì đó, lập
tức đi xuống thôn xóm kia.
"Người đâu? Ta nhớ trước đó người nào cũng đứng ở trong thôn..."
Liễu Bình nhanh chóng tìm kiếm trong thôn.
Cuối cùng.
Hắn tìm được một nơi có đánh dấu chữ “Công sự che chắn ngầm”.
Dựa theo ký ức, hắn ấn tay lên cơ quan nào đó.
Ầm ầm ầm ầm -- Công sự che chắn được mở ra.
Liễu Bình vội vàng lao xuống, đi sâu vào công sự che chắn dọc theo cầu thang
thật dài.
Hắn bỗng dừng bước.
Người.
ấ ấ ề
Tất cả những người trong trấn nhỏ đều hội tụ tại đây.
Trên vách tường chung quanh có đường hầm thông hành, giúp bọn họ chạy
thoát từ trong nhà từng người để đến công sự che chắn kiên cố ở đây.
"Đều sống sót.."
Những người này tuy đứng bất động giống như pho tượng, nhưng nhìn biểu
cảm và động tác của bọn họ thì như đang trốn tránh trong công sự che chắn,
chưa bị tổn thương nào cả.
Ánh mắt Liễu Bình đảo qua đám người, lập tức thấy được cha và mẹ của mình
trong thời đại kia.
Còn có đứa em trai.
Người mẹ ôm thằng bé vào lòng.
Vẻ mặt người mẹ không che giấu được sự nôn nóng và lo lắng, nhưng lại miễn
cưỡng lộ ra nụ cười, giống như đang an ủi đứa bé.
-- Bà ấy đang nôn nóng cái gì? Bà ấy -- Đang lo lắng cho ta sao? Liễu Bình
thầm nghĩ trong lòng.
Bỗng nhiên.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng đổi mới: “Mọi người trong thôn xóm
trước mặt đã tồn tại."
"Ngươi thay đổi sự kiện hủy diệt của một thời đại quá khứ nào đó."
"Đánh giá của danh sách thế giới đối với người tăng lên."
"Ngươi đã thoát ly thời đại quá khứ, trở lại dòng thời gian của mình."
"Tất cả thu hoạch sắp được kết toán."
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên.
Liễu Bình còn chưa kịp nhìn thì chợt thấy một ánh hào quang màu tím đen lặng
lẽ xuất hiện.
Ánh hào quang đó ngưng tụ thành hình người –– Người này đeo một cái mặt nạ
Hồ Ly.
Là thành viên của đoàn đội, Hồ Ly!
"Thỏ Tử, ngươi cũng ra rồi sao?"
Hồ Ly kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, xem ra ta là người đầu tiên đi ra, ngươi là người thứ hai."
Liễu Bình nói tiếp.
"Ngươi bị -- đào thải sao?"
Hồ Ly do dự mà hỏi.
"Không có."
Liễu Bình mờ mịt nói.
"Sao ngươi thông qua được!"
Hồ Ly giật mình hỏi.
"Có mười hai chiến sĩ chạy tới cứu viện, dùng một chiêu pháp tắc Hỗn Độn gì
đó để đánh chết quái vật."
Liễu Bình nói.
Hồ Ly thở dài, suy sụp nói: “Xem ra vẫn là ta tương đối xui xẻo."
"Làm sao vậy?"
"Ta bị đá ra, danh sách thế giới nhắc nhở ta không được tiến vào lần nữa."
"Lấy thực lực của ngươi... Vì sao lại bị đá ra?"
"Ta đi vào không lâu thì gặp phải một cuộc chiến công thành, con quái vật kia
chừng cấp 200, dù ta dùng tất cả thủ đoạn cũng không ngăn được một cú đánh
nhẹ của nó."
Cấp 200.
Sắc mặt Liễu Bình tê dại.- - Đứng trước loại quái vật cấp bậc này, người nào
xông lên thì người đó chết!
"Cấp 200 sao? Ai xông lên thì người đó chết."
Liễu Bình đồng tình nói.
Hồ Ly xua tay nói: “Bỏ đi, không đề cập tới nữa, nếu chuyện kế tiếp ở nơi này
không liên quan tới ta thì ta đi lên xem Mãnh Hổ canh chừng thể nào."
"Được, hẹn gặp lại."
Liễu Bình nói.
"Hẹn gặp lại.”.
Hồ Ly vẫy vẫy tay với hắn, thân thể chợt lóe, sau đó bay lên hư không phía trên
rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Liễu Bình.
Danh Sách Chương: