Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm ầm ầm ầm! Vách tường chậm rãi mở ra, để lộ pháp trận truyền tống bên
trong.
Liễu Bình đi theo quý phụ cùng bước vào, sau đó nhảy lên pháp trận truyền
tống.
Hắn tò mò đánh giá toàn bộ pháp trận.
"Pháp trận truyền tống thời không -- Chủ trang viên đại nhân của chúng ta trông
giữ thông đạo thời không, chỉ khi được sự cho phép của ngài thì mới có thể
xuyên qua thời không.
Quý phụ nói.
"A, thì ra là thế."
Liễu Bình lẩm bẩm nói.
-- Thật ra cũng vì nguyên nhân này nên hắn mới không dám dùng Trần Ngọc
Đạo nữa.
Trừ phi có một ngày xử lý được chủ trang viên.
"Vậy nhiệm vụ của ta đâu?"
Liễu Bình hỏi.
"Chờ người tới thời không đó xong thì tự nhiên sẽ sinh ra thuyết minh tương
ứng."
Quý phụ nói.
"Hoàn thành nhiệm vụ mới có thể trở về?"
Liễu Bình hỏi.
"Nếu sức mạnh của người đột phá tới cấp bậc càng cao thì cũng có thể trở về."
Quý phụ nói.
Á ta búng tay một cái.
Ong -- Pháp trận truyền tống lập tức vận chuyển.
Sức mạnh không gian liên tục thoáng hiện, hội tụ trên người Liễu Bình, mang
hắn biến mất khỏi nơi đó.
Phía bên kia.
Vĩnh Dạ.
Một ánh hào quang như sao băng hiện lên bầu trời đêm, dần dần giảm tốc độ lại,
sau đó đáp xuống một doanh địa nho nhỏ.
Dao động truyền tống trên người Liễu Bình hoàn toàn biến mất, lúc này mới có
thể đánh giá chung quanh.
ắ ấ ề ắ
Hắn nhìn thấy trước lửa trại có hai nam một nữ đang đứng, đều đưa mắt đánh
giá hắn.
"Ngươi là ——"
"Ta là 0880."
"Ngươi mới mười mấy tuổi, tại sao lại gia nhập tiểu tổ chiến đấu cao cấp như
chúng ta? Có chỗ nào xảy ra vấn đề hay không?"
"Cũng không phải, trước đó ta-..."
Liễu Bình chưa nói xong thì ba người đã cùng tập trung nhìn lại hư không.
Liễu Bình lập tức nhắm miệng lại không nói.- - Rất hiển nhiên, danh sách trên
người bọn họ đang thuyết minh tình huống.
"Một người... Làm nổ tung toàn bộ thế giới..."
Liễu Bình nghe thấy nữ tử kia nói nhỏ.
"Các vị, ta có thể hỏi một chút, nhiệm vụ của chúng ta là cái gì không?"
Hắn cười nói.
Ba người xem giới thiệu của hắn xong thì thái độ cũng đã thay đổi.
"Đương nhiên có thể."
"Hiện giờ chúng ta đang ở đêm trước khi triều Ác Mộng phát động, địa điểm ấy
à, là một nơi được gọi là thế giới Vĩnh Dạ Thần Trụ."
"Chúng ta phải làm gì?"
"Mê hoặc một vị Cựu Nhật thần linh, để nó gia nhập trận doanh, làm ra cống
hiến cho sự nghiệp của chúng ta."
Nữ tử kia tùy tiện vung tay lên.
Một quang ảnh mở ra trên hư không, hóa thành dáng vẻ của Ác Mộng Ba Hành
Giả.
Quyển ba - Chương 44: Cái chết của Cựu Thần! Đây
là một con quái vật hình người có làn da khô nứt
màu tro tàn.
Trên đầu nó có hai cái sừng, hai mắt bị từng sợi dây xám khâu lại, bốn cánh tay
rũ đến mắt cá chân, lúc đi lại thì sử dụng cả tay và chân.
Khi nó mở mắt ra -- Dung nham sôi trào quay cuồng chảy xuôi trong hốc mắt
nó, một lớp sương mù tràn ra từ trên người nó, che giấu đi thân thể nó.
"Tên này lợi hại không?"
Liễu Bình hỏi.
"Căn cứ vào tình báo tuyên bố công khai, mấy ngày hôm trước nó vừa bị mấy
con quái vật trong Vĩnh Dạ liên hợp vây công, bị thương không nhẹ, lúc này
cũng thích hợp để chúng ta ra mặt tiếp xúc với nó."
Một thành viên tiểu đội nói.
"Chỉ có chúng ta sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Còn có tiểu tử khác -- tiểu tử nào thành công mê hoặc nó thì khen thưởng
nhiệm vụ thuộc về tiểu tổ đó."
Một thành viên khác của tiểu đội nói.
Liễu Bình nhìn hai nam một nữ đối diện, nhún vai và nói: “Vậy chúng ta còn
chờ cái gì?"
Ba gã đội viên đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
"Hả? Tình huống như thế nào?"
Liễu Bình hỏi.
"Thực lực của các tiểu đội khác quá mạnh, chỉ sợ chúng ta không phải đối thủ."
"Không sai, hai tiểu đội mạnh nhất đã liên họp lại, chuẩn bị vây bắt nó ở hẻm
núi Ảm Ma phía Đông, có ý đồ dùng sức mạnh làm nó hoàn toàn thần phục."
Phía Đông -- Liễu Bình nhìn qua hướng đông, chỉ thấy sâu trong hoang dã có
núi non liên miên phập phồng.
Chắc hẳn hẻm núi Ảm Ma nằm giữa những ngọn núi đó.
Tùng hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng hiện lên: “Ngươi và bảy vị thần linh Luyện
Ngục ký kết ba ngàn mục khế ước thần trụ."
"Luyện Ngục Cựu Thần duy nhất chưa rơi vào tử vong đang bị bao vây tấn
công, tánh mạng nguy trong sớm tối."
"Sức mạnh khế ước làm người sinh ra cảm ứng --”.
"Ngươi và Cựu Thần đều cảm ứng được vị trí của nhau."
"Đi cứu minh hữu của ngươi đi!"
Trong lòng Liễu Bình lập tức xuất hiện một cảm ứng.
"Là nơi đó..."
Hắn lẩm bẩm, sau đó quay đầu lại nhìn về phía các thành viên khác trong tiểu
tổ, nói: “Đi, chúng ta đi tìm Cựu Thần."
Hai nam một nữ quay mặt nhìn nhau, đứng tại chỗ không động đậy.
"Ta quên mất, các ngươi không dám chiến đấu với người của tiểu tổ khác."
Liễu Bình bừng tỉnh mà nói.
Hắn hóa thành một cột sáng tận trời, trong nháy mắt đã xẹt qua trời cao, lóe
mấy cái rồi đi xa.
Các thành viên tiểu tổ đứng trong doanh địa, nhìn hắn đi xa.
"Đội trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?"
Nàng hỏi.
"Chúng ta tiếp tục canh giữ tại đây -- thế giới Vĩnh Dạ này cũng không đơn
giản, nơi nơi đều là quái vật, cho dù đi đến chỗ Cựu Thần thì cũng có tiểu tử
khác canh giữ ở đó, hoàn toàn không thể tới gần."
Một nam tử nói.
"Không sai, chúng ta cứ thủ vững ở chỗ này, thuận tiện thu gom một số chiêu
thức chưa bao giờ gặp được trong tập hợp thiết lập."
Một nam tử khác nói.
"Thế giới thần trụ này thật là kỳ quái, hỗn tạp vô số linh hồn tử vong... Hơn nữa
có vài thế giới trong những thế giới đó còn không có trên tập hợp thiết lập."
Nữ tử lòng còn sợ hãi mà nói.
"Bổ sung tập hợp thiết lập cũng có khen thưởng để lấy –– nếu chúng ta có thể
tìm được chiêu thức đặc biệt mạnh bổ sung vào thì khen thưởng tuyệt đối không
thua gì chuyện mê hoặc Cựu Thần."
"Vậy còn chờ cái gì?"
"Chuẩn bị một chút ––”.
Ba người bỗng nhắm miệng lại.
Bọn họ cùng sinh ra cảm ứng, bỗng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một nữ tử dáng người cực kỳ cao lớn xuất hiện ở một vị trí khác trong
doanh địa.
Nàng ta đứng trong bóng tối, trùng hợp là đứng ngoài phạm vi lửa trại bao phủ,
chỉ có thể thấy hình dáng đại khái.
"Ngươi là người phương nào?"
Đội trưởng cảnh giác, bày ra tư thế phòng ngự mà hỏi.
ố ấ ầ
Nữ tử kia thoáng do dự, sau đó nói: “Ta cũng không cố ý quấy rầy các ngươi,
chỉ là các người tiến vào vườn trái cây của ta."
Vườn trái cây? Ba người nhìn lại chung quanh.
Chỉ thấy bốn phía đều là đất đá lởm chởm và cỏ dại, cách đó không xa có bảy
tám cái cây chết héo nghiêng ngã.
Trừ những thứ đó ra thì không có vườn trái cây gì cả.
"Đừng đó nói bậy nói bạ ở đây, còn dám tới gần thì ta giết ngươi."
Đội trưởng quát.
Nữ tử như không nghe thấy, ánh mắt không ngừng đánh giá ba người, lẩm bẩm:
“Đều không phải trái cây bản địa, trông có vẻ tương đối hi hữu..."
Nàng ta suy nghĩ mấy phút, sau đó bỗng chậm rãi bước vài bước về phía trước.
Ánh lửa trong doanh địa lập tức chiếu sáng thân thể nàng ta.
Chỉ thấy chỗ khuỷu tay nàng ta có vắc qua một cái rổ, bên trong đầy những thứ
trái cây màu sắc khác nhau.
Gió lạnh xa xăm thổi tới.
Dưới làn váy của nàng ta lộ ra một cây xương đùi tuyết trắng thật dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK