“Này, tiểu tử con làm sao vậy?"
Lão đạo hỏi.
"Sư phụ, con suy nghĩ một vấn đề."
"Ta biết con đang suy nghĩ, cho nên ta hỏi con “Tiểu tử con làm sao vậy."
"À."
"... Rốt cuộc tiểu tử con làm sao vậy?"
"Sư phụ, con suy nghĩ, vì sao mọi chuyện sẽ thành ra thế này."
"Là thế nào?"
"Người tu đạo chúng ta phải buông rất nhiều tạp niệm thì mới có thể tiến vào
cảnh giới minh tưởng, thân thượng Thiên Đạo, hạ cảm U Minh, ngộ tạo hóa
thiên địa, tương hợp với đạo..."
"Không sai, con muốn nói cái gì?"
"Tôn tại như chúng ta thì thất tình lục dục nên càng đạm bạc hơn phàm nhân
một chút, vì sao còn ngược lại?"
Liễu Bình vừa nói, vừa nhớ tới đủ loại người tu đạo.
Trong đầu hắn bỗng hiện lên một lão nhân.
Sư phụ của Kiếm tu Lý Trường Tuyết-- Lão nhân hát câu “Thiên thường Bạch
Ngọc Kinh, thập nhị thành ngũ lâu"
kia sống mấy trăm tuổi rồi mà còn muốn đi dạo thanh lâu.
Trên thực tế thanh lâu có gì vui để dạo? Khi đả tọa đạt tới cảnh giới, có các loại
cảm ứng tuyệt không thể tả, không mạnh hơn những thú vui da thịt thô thiển kia
gấp trăm lần hay sao? Liễu Bình lại uống một ngụm canh.
Lý Trường Tuyết là kiếm tu thuần túy, dùng tâm chỉ thẳng vào đạo, ngoài kiếm
ra thì không bị ảnh hưởng bởi ngoại giới, mãi đến khi bị hạ dược, mới nổi lên
xuân tâm.
Nhưng sư phụ và các sư huynh đệ của nàng không có điểm nào không phải
hạng người phàm tâm hừng hực.
Vậy thì tu đạo cái gì? Thành thần tiên cái gì? Người tu hành nên chỉ có một dục
vọng -- Đó là siêu thoát khổ hải, vĩnh đến trường sinh.
Liễu Bình trầm tư mấy phút, sau đó thấp giọng lẩm bẩm: “Có chút không
đúng..."
"Cái gì mà không đúng?"
Lão đạo hỏi.
"Bầu không khí giới tu hành chúng ta có chút không thích hợp."
ễ
Liễu Bình nói.
"Nhìn ra từ nơi nào?"
Lão đạo híp mắt, nhìn như không chút để ý mà hỏi.
"Kiếm tu thời thời khắc khắc lòng mang kiếm quyết, đao khách cũng mang trên
người đao ý thẳng tiến không lùi, cho nên có thể chặt đứt tất cả mọi tà niệm ––
Nhưng các tu sĩ khác mỗi lần tu hành cũng phải tiến vào cảnh giới vong ngã,
tuy rằng không bằng kiếm tu đao khách, nhưng cũng không nên dục vọng hừng
hực."
Liễu Bình nói.
"Có lẽ có vài tên là căn bã thì sao?"
Lão đạo không chút để ý mà nói.
"Nhưng đa số người tu hành mà con nhìn thấy đều là cặn bã... Vậy thì không
giải thích được."
Liễu Bình nói xong thì tiện tay buông chén canh xuống, lấy mai rùa ra đoạn
đoạn chính chính đặt trên mặt đất, sau đó rải mấy đồng tiền lên trên mai rùa.
Leng keng leng keng! Trong một loạt tiếng vag thanh thúy dễ nghe, đồng tiền
sôi nổi rơi xuống, chôn sâu xuống mặt đất.
Liễu Bình nhướng mày, vừa nhìn quẻ tượng vừa nhanh chóng bấm đốt ngón tay.
"Địa chấn, Địa là cơ thể của người, là thân thể của chúng sinh xảy ra vấn đề gì
hay sao?"
Hắn nghi hoặc lẩm bẩm.
Rắc! Mai rùa đột nhiên vỡ ra một cái khe, ngay sau đó thì hoàn toàn tan nát, hóa
thành mảnh nhỏ đầy đất.
Liễu Bình ngơ ngẩn.
Mắt lão đạo lộ ra ánh sao, lão quát: “Đừng tính! Tính tiếp thì có nguy hiểm đến
tánh mạng!"
Liễu Bình cũng lập tức phát hiện vấn đề, vội thu quẻ tính trong tay lại.
"Kỳ quái, có thứ gì đang cản trở ta tính tiếp... Nó đang che giấu thiên cơ!"
Hắn khó tin mà nói.
Lão đạo lại vườn bàn tay khô gầy ra, nhanh chóng tính một lượt.
"Cẩn thận, con nhìn trộm thiên cơ quá mức, hơn nữa hiện giờ con chỉ mới đạt
tới tu vi Trúc Cơ hậu kỳ–– thiên kiếp của con lập tức tới đấy!"
Lão lớn tiếng quát lên.
Oanh –– Trong bầu trời đêm hiện ra một ánh lôi điện màu xanh.
Liễu Bình chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn sâu lên bầu trời.
Luồng sức mạnh trong thiên địa kia càng ngày càng mạnh, giống như một vật
vô cùng lớn đang quan sát hắn, xem kỹ hắn.
ố
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Chú ý!"
"Thiên kiếp của người bắt đầu rồi!"
"Thiên kiếp lần này có vô số bí mật không thể nói, xin nhất định phải dùng hết
sức ứng phó, mới có khả năng bảo toàn tánh mạng của ngươi."
Tất cả chữ nhỏ lại biến mất.
Liễu Bình đi đến ngoài bìa rừng, không quay đầu lại mà nói: “Sư phụ chờ một
lát, con độ kiếp xong thì trở về."
"Cẩn thận!"
Lão đạo gật đầu nói.
Thân thể Liễu Bình nhẹ nhàng bật lên cao, liên tục nhảy lên nhánh cây vài lần,
lập tức xuyên qua rừng rậm, đi đến một mảnh đất trống bên con sông.
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, lôi quang lập loè.
Một rồi lại một mạch nước ngầm màu xám từ trên trời giáng xuống, không
ngừng xoay tròn chung quanh Liễu Bình, cứ như đang nhìn trộm hắn.
"Quỷ vật?"
Liễu Bình kinh ngạc nói.
Ngay giai đoạn đầu kiếp nạn Kim Đan đã có quỷ vật buông xuống, thật là tình
huống hiếm thấy.
Những mạch nước ngầm màu xám đó tụ lại, dần dần hiện hóa thành một bộ mặt
yêu quý dữ tợn, không ngừng chạy vội chung quanh Liễu Bình.
"Người tu hành, người phạm phải vô số ác hành, không qua được kiếp này."
Yêu quý In tiếng.
"Ác hành? Ta làm ra ác hành gì?"
Đồng tử Liễu Bình co rụt lại, nhẹ nhàng hỏi.
Hắn đã nhận ra tử vong.
Dao động khí tức trên người yêu quý này gần như là cảnh giới Phong Thánh,
không biết mạnh hơn hắn bao nhiêu lần.
Tử vong phát ra từ trên người yêu quỷ làm hắn trực tiếp cảm ứng được kết cục.
Căn bản đánh không thắng.- - Chỉ có thể chờ chết.
Chẳng lẽ chỉ vì tính một quả như vậy mà Thiên Đạo đã giáng tên này xuống lấy
mạng của hắn? Không... Chưa bao giờ nghe nói chuyện như vậy.
Đại đạo vô tình, tuyệt đối sẽ không nhằm vào cá thể đơn độc nào đó như vậy.
Nhất định là có thứ gì hắn không thể lý giải, thiết lập nên quá trình như vậy.
Có cách nào đối phó nó không? Chiến đấu thì căn bản không được.
Cách duy nhất là -- Liễu Bình nâng tay lên, nhanh chóng bấm đốt ngón tay tính
toán diễn biến và hướng đi của cục diện trước mặt.
ố
Yêu quỷ nói: “Người tu hành, người phạm phải vô số ác hành, không qua được
kiếp này."
"Ngươi rốt cuộc là yêu quỷ gì? Tại sao ta chưa bao giờ gặp qua yêu quý như
ngươi?"
Liễu Bình vừa tính, vừa nhíu mày nói.
Yêu quỷ nói: “Người tu hành, người phạm phải vô số ác hành, không qua được
kiếp này."
Nó dùng vẻ mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Liễu Bình, hư không quanh người
ngẫu nhiên lui qua hai bên, để lộ cảnh tượng một thế giới khác.
Trong thế giới kia, mơ hồ có thể thấy được vô số những thi thể chồng chất như
núi.
Loại dị tượng này chợt lóe mà qua.
Tất cả mọi thứ khôi phục bình tĩnh.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Không trung đánh xuống một ánh lôi điện uốn lượn như rắn.
Yêu quỷ bắt lấy thời khắc này, phát ra một tiếng gầm rú, sau đó biến mất khỏi vị
trí cũ.
Tay Liễu Bình bỗng dừng lại.
Quẻ thành! Đối phương nhào tới, nhưng tốc độ cực nhanh, thậm chí hắn không
thấy rõ được.
Nhìn từ quẻ tương tính ra thì sinh cơ duy nhất là -- Bên trái người, tiến lên một
bước.
Đây là kết quả tính toán ra được, nếu không tin nó thì không còn thủ đoạn nào
khác để ứng phó.
Danh Sách Chương: