Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Băng Dạ tỷ tỷ, sao người lại sờ mó trên người ta?"
Liễu Bình tỏ vẻ không rõ mà hỏi.
"Tỷ tỷ chỉ có sợ bị lừa, ngươi đừng để trong lòng, biết không?"
Băng Dạ thân thiết ôm hắn một cái.
"Được thôi..."
Liễu Bình lẩm bẩm nói.
Dù sao đã nói không rõ.
Bất chấp tất cả đi.
Hiện giờ quan trọng nhất là tiến vào tòa tháp cao màu đen kia.
Đáng tiếc ba người đợi nửa ngày mà đoàn đội kia vẫn canh giữ ở trước tòa tháp
cao màu đen, không có ý muốn vào đi chút nào.
Trong nửa ngày này, ngẫu nhiên có vài Thế Giới chi Chủ từ nơi xa bay tới, vừa
thấy thể này thì lập tức chạy trối chết.
Nhưng cũng có một vài Thế Giới chi Chủ khác bay vòng quanh không trung
mấy vòng, từ từ đáp xuống, bắt đầu đi lên giao tiếp với thành viên đoàn đội kia.
Cuối cùng.
Những Thế Giới chi Chủ đó chi trả một ít đồ vật, sau đó được đưa tới một bên
chờ.- - Bọn họ thành công ở lại.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Mắt thấy màn đêm sắp buông xuống.
"Được rồi, không đợi nữa, chúng ta cũng giống bọn họ, dùng một ít bảo vật đổi
lấy tư cách đi."
Liễu Bình nói.
"Ta biết người có không ít thứ tốt, nhưng nơi này không phải hư không chúng ta
sinh hoạt, ngươi xác định bọn họ nhìn trúng bảo vật của ngươi?"
Băng Dạ hỏi.
Liễu Bình cười, nói nhỏ một câu: “Nếu bọn họ chướng mắt, chỉ có thể chứng
minh một chuyện."
"Cái gì?"
"Bọn họ không biết nhìn hàng."
Liễu Bình vung tay lên.
"Đặc hiệu sư"
lại được phát động lần nữa.
ế ắ
Băng Dạ lập tức biến thành một nam tử trung niên có bộ ria mép, mà Đại lắc
mình biến thành một nữ tử xấu xí thân hình thon gầy, đầy mặt gồ ghề lồi lõm.
"Nhớ kỹ, các ngươi là phu thê, thế giới của thế tử ngươi xảy ra chút vấn đề, nơi
nơi đều là hư thối dơ bẩn –– Như vậy thì có lẽ không ai trong bọn họ nhìn trúng
thê tử của ngươi, hơn nữa các ngươi có tiền, cho nên phải tốn chút bảo vật tiến
vào tháp cao hắc ám."
Liễu Bình nói.
"Ngươi không đi cùng chúng ta à?"
Băng Dạ duỗi tay sờ râu của mình, lại không sờ được cái gì, lập tức cảm thấy
rất thú vị.
Liễu Bình nói: “Ba người nhìn quá rõ ràng, có lẽ có người sẽ liên tưởng đến
trước đó chúng ta cũng là ba người, cho nên phải chia binh làm hai đường."
Hắn tùy tiện lấy ra bảy tám món bảo vật nhét vào trong tay Băng Dạ.
"Các ngươi chờ, ta lên trước, chờ ta qua ải thì các ngươi lại đến."
Hắn dặn dò.
"Được, chính người cẩn thận, thật sự không được thì bỏ chạy trở về, chúng ta
tiếp ứng ngươi."
Đại nói.
Thân thể Liễu Bình biến đổi, hóa thành một nam tử cường tráng cả người toàn
là hình xăm và vết sẹo.
Hắn trùng to đôi mắt như chuông đồng, cười dữ tợn và nói: “Xem dáng vẻ của
ta có hung hãn hay không?"
"Có!"
Đại gật đầu và nói.
"Ngươi làm ra bộ dạng này, chẳng lẽ là muốn đánh nhau với bọn họ?"
Băng Dạ hỏi.
"Cái này à, bởi vì ta trời sinh đã có loại năng lực ảo giác này, thật ra cũng muốn
thử xem thực lực của bọn họ, đồng thời giảm bớt chút áp lực cho các ngươi."
Liễu Bình nói.
"Ngươi muốn làm thế nào?"
Đại lo lắng hỏi.
"Diễn vai một tên côn đồ –– Tựa như bọn chúng vậy."
Liễu Bình nói.
Chỉ thấy thân trên hắn trần trụi, trên tay kéo một thanh chiến chùy thật lớn, chui
ra từ trong hư không, chậm rãi đi đến tháp cao hắc ám.
Chỉ chốc lát sau.
ấ ắ ế
Sự xuất hiện của hắn lập tức khiến đoàn đội Phệ Ma chú ý.
Liên tục có bảy tám người bay qua, dừng ở trước mặt hắn, chặn lại con đường
đi tới của.
"Ngươi là ai?"
Một Thế Giới chi Chủ hỏi.
"Ta là Yểm Qủy, đám rác rưởi các ngươi, chắn đường của ta là muốn chết à?"
Liễu Bình cười dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng đảo qua một loạt người đối diện.
Trong hư không, Băng Dạ và Đại bất giác bung kín miệng.
"Yểm Qủy? Chưa nghe nói qua, nơi này là địa điểm đã được đoàn đội Phệ Ma
chúng ta bao hết, mau cút đi."
Một Thế Giới chi Chủ khác quát.
Bọn họ sôi nổi rút binh khí ra.
“Mẹ nó, Yểm Qủy ta ở đây mà các ngươi lại muốn động thủ? Một đám rác
rưởi."
Liễu Bình giơ chuối cự chùy này lên từ trên mặt đất, khiêng trên vai hắn.
Trên cự chùy lưu động ánh hào quang ám kim sắc giống như cuộn sóng, trong
không khí chung quanh phát ra từng tiếng nổ vang, khí thế thật sự có thể so với
sấm rền trên bầu trời.
-- Tựa như năng lực nào đó bị kích hoạt, sẽ bộc phát một kích kinh thiên vào bất
cứ lúc nào.
Liễu Bình suy nghĩ trong chớp mắt, trực tiếp bắt chước một tia khí tức của
Mộng Yểm La Vương, cho nó quấn quanh người mình.
Trên thực tế, ở thế giới song song, Mộng Yểm La Vương xử lý mấy chính mình,
lại trải qua “Vận mệnh chẳng lành"
khảo nghiệm, cuối cùng khí tức thoi thóp nên mới bị hắn xử Nếu trong thời kỳ
nó mạnh nhất, thực lực của nó sẽ tương đối khủng bố.- - Thậm chí có thể nói là
tồn tại gần như vô địch.
Cho nên một tia khí tức này vừa được thả ra thì bên dưới tòa tháp cao màu đen
lập tức truyền đến một tiếng gào to: “Dùng tay!"
Một bóng người lao vút tới.
Chính là nam tử tóc bạc khoác trường bào màu lam kia.
Gã mở to đôi mắt âm lãnh, đánh giá Liễu Bình và nói: “Sao lại thế này?"
"Lão đại, tên này gọi là Yểm Qủy, vừa đến đã muốn gây chuyện."
Một Thế Giới chi Chủ bẩm báo.
"À? Vị bằng hữu này, ngươi một mình mà muốn xông vào địa bàn của đoàn đội
chúng ta, có phải liều mình quá hay không?"
Nam tử tóc bạc không nhanh không chậm mà nói.

Gã đưa bàn tay ra sau lưng, không ngừng rút ra một nắm thẻ bài, những thẻ bài
đó vừa xuất hiện thì lại nhanh chóng biến mất.
Những thẻ bài đó đều là dạng tra xét.
Đáng tiếc -- Dưới tác dụng song trọng của sức mạnh Kỳ Quỷ Lừa gạt và “Đặc
hiệu sư”, tất cả thẻ bài cũng không thể tra xét được chi tiết của Liễu Bình.
Nam tử tóc bạc không khỏi nhíu mày.
Liễu Bình lại không nói lời nào, chỉ lấy ra một thẻ bài rồi ném qua.
Một Thế Giới chi Chủ giành trước nhận lấy thẻ bài, quan sát một phen rồi gật
đầu và nói: “Không có vấn đề, lão đại, xin xem."
Lúc này nam tử tóc bạc mới gật gật đầu.
Thẻ bài kia bay đến trước mặt gã, chỉ thấy trên đó có khắc mấy cánh tay màu
đen.
Nam tử tóc bạc nhìn thẻ bài này, đôi tay đặt sau lưng bỗng xuất hiện một thẻ
bài.
Chỉ thấy trên thẻ bài có vẽ hình dáng của Mộng Yểm La Vương.
"Chúa tể Ác Mộng... Thẻ bài thân phận."
Nam tử tóc bạc nói nhỏ một câu.
Ánh mắt gã bỗng biến đổi, nhìn về phía Liễu Bình lần nữa.
"Là thẻ bài của anh trai ta."
Liễu Bình phun nước bọt xuống mặt đất, đầy mặt khinh thường mà nói: “Một
đám rác rưởi ăn no chờ chết, các ngươi đóng chặt ở chỗ này, nhưng có ngờ đâu
sau khi ra ngoài sẽ bị anh trai ta đáp một phát là nuốt một tên như ăn điểm tâm
hay không?"
Tất cả mọi người nhìn hắn, không biết phải ứng phó thế nào.
Ngươi nói chúng ta là rác rưởi, ngươi lại nói anh của người muốn đớp chúng ta
như điểm tâm-- Đây rốt cuộc là mắng chúng ta, hay là mắng anh của ngươi?
Liễu Bình lại hoàn toàn mặc kệ những điều đó, bước từng bước một về phía
đám người đối diện.
Lúc gặp thoáng qua nam tử tóc bạc, hắn lười biếng nói: “Đại lão, kêu thủ hạ của
ngươi tránh ra đi, nếu không đừng trách lát nữa ta nổi điên đấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK