Trong chớp nhoáng -- Liễu Bình cắn răng một cái, lập tức nghiêng qua bên trái,
sau đó ra sức tiến lên trước một bước.
Gần như ngay vào thời khắc đó.
Cách hắn bảy tám dặm, trong rừng rậm, bên đống lửa.
Lão đạo mang vẻ mặt nặng nề mà nâng đôi tay lên, nhanh chóng ấn ra pháp ấn,
quát khẽ: “Nhanh!"
Một chớp mắt đã qua.
Liễu Bình chỉ cảm thấy một thân thể khổng lồ, lấy khí thế không thể ngăn cản
vọt qua từ bên người hắn.
Hắn chợt lóe qua bên trái, đúng lúc né tránh đòn tấn công của nó.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt bỗng nhiên thoáng hiện: “Chú ý! thế giới phía sau
con quái vật này mở ra một khe hở, nằm ngay vị trí một mét phía trước ngươi!"
Trong lòng Liễu Bình khẽ động, cũng không kịp tự hỏi thì đã lao về phía trước
theo bản năng.
Thế giới biến mất.
Một mảnh hư không và hắc ám chất chứa dày đặc chung quanh.
Có cái gì tản ra khí tức hủy diệt chợt lóe qua.
–– Đó là thiên kiếp chi lôi.
Nó vốn muốn bổ trúng Liễu Bình, lại vì Liễu Bình chui vào hư không mà lập
tức đánh hụt.
Chóp mắt này kinh tâm động phách như thế.
Dựa vào quẻ thuật chỉ dẫn, Liễu Bình tránh đi tập kích của yêu quỷ, lại né thoát
thiên lôi gần như luôn đánh trúng, lập tức rơi vào một thế giới khác Liễu Bình
nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, toàn lực thả ra thần niệm tìm kiếm về phía sau,
đồng thời không ngừng bấm đốt ngón tay.
Ở phía sau hắn, một thế giới đang nhanh chóng biến mất.- - Là thế giới tu hành!
Nhìn lại vị trí hắn đúng, hoàn toàn có thể thấy yêu quỷ kia vừa quay đầu lại,
miệng phát ra tiếng rít gào không cam lòng, muốn tiếp tục xông lên.
Lôi quang mãnh liệt quay chung quanh nó, giống như binh khí tùy thân của nó,
tỏa ra khí tức khủng bố hủy diệt tất cả.
Bá!
Quái vật mang theo khí tức tử vong nhào về hướng Liễu Bình, lại bỗng biến mất
khỏi trước mặt hắn.- - Thông đạo liên kết giữa hai thế giới đã biến mất.
Hành động bấm đốt ngón tay của Liễu Bình cũng theo đó mà dừng lại.
ố
"Sống sót..."
Hắn lẩm bẩm nói.
Lúc này một trận gió thổi tới, hắn mới kinh ngạc phát hiện mình đã chảy mồ hôi
lạnh ướt người.
Liễu Bình đứng trong một con đường đi đầy tro bụi.
Nơi này là sơn môn của tu hành giả, có mấy ngọn núi cao xuyên thẳng mây
xanh, có lầu các cùng phòng luyện công, động phủ, phường thị và quảng trường
rộng lớn đủ cho các tu hành giả chiến đấu so tài.
Thế nhưng, có vẻ như nơi này phải chịu một trận động đất.
Mọi thứ đều nghiêng trái nghiêng phải..
Thậm chí Liễu Bình còn không thấy được bất cứ thứ gì còn tốt cả.
Lầu các cổ xưa đổ nát.
Đường đi đầy cỏ dại rậm rạp.
Xương cốt vương vãi khắp nơi.
"Kỳ quái... nơi này là nơi nào chứ?"
Liễu Bình nói nhỏ.
Bốn phía đều yên tĩnh.
Toàn bộ thế giới như chỉ có mình hắn, ngoài tiếng xào xạc khi hắn đi lại ra,
không còn bất cứ âm thanh nào khác nữa cả.
Liễu Bình đi chậm trên đường phố, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc.
Thế giới tu hành là quê hương của mình.
Mình ở nơi này tu đạo, chiến đấu, kết bạn các tu sĩ của các môn phái, đi khắp
chân trời góc biển, rất quen thuộc với nó, tựa như là cơ thể của mình vậy.
Hắn chưa từng nghĩ tới, phía sau thế giới này còn có bí mật mà mình không
biết.
Từ khi mình dùng quẻ thuật để tính dục vọng mãnh liệt của chúng sinh, mọi thứ
dường như đều khác biệt.
Thật giống như mình phát động cái gì vậy.
Liễu Bình đi tới trước một bộ xương, ngồi xổm xuống, nhặt một chiếc rìu chiến
đã rỉ sắt lên.
Chiếc rìu này đã mất đi linh tính, ngay cả phù văn pháp trận khắc trên thân rìu
đều trở nên mơ hồ, đã mất đi tác dụng của bọn nó.
Liễu Bình xoa nhẹ nhũng phù văn kia, vẻ mặt dần dần trở nên kinh ngạc.
"Hơi khác so với hệ thống năng lực của chúng ta... thế nhưng càng ngắn gọn, ưu
mỹ, có lực hơn..."
Hắn buông nhẹ chiếc rìu xuống, thuận tay cầm một chiếc dao găm khác lên.
ỗ ồ ắ ắ
Dao găm bỗng toát ra luồng sáng xanh, trong nháy mắt xuyên qua trời cao, cắt
hư không thành hai bộ phận.
Xoạt xoạt.
Dao găm thả xong một đòn vừa rồi liền gãy mất.
"Uy lực như thế, đã vượt xa thực lực cực hạn của thế gới chúng ta... đây là di
tích của thời đại nào chứ?"
Liễu Bình nói một mình, vẻ mặt hiện ra nét mê mang.
Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được thế giới tu hành không đơn giản.
Liễu Bình tiếp tục đi tiếp, cuối cùng cũng đi qua toàn bộ phố dài, đã tới một
tháp miếu nơi cuối đường.
Trên bảng hiệu của tháp miếu có bốn chữ lớn: "Thánh nhân Phong Vũ."
Thánh nhân... Nơi này đã từng là nơi ở của Thánh nhân sao? Nếu đã có Thánh
nhân tọa trấn nơi này, tại sao toàn bộ thế giới vẫn bị phá hoại, thậm chí thây
ngang khắp đồng? Liễu Bình bước vào tháp miếu, thả thần niệm ra, tiếp tục
quan sát bốn phía.
Trong tháp miếu, hài cốt chất đống như núi, hiện đầy tro bụi, cảnh tượng tịch
liêu, trên đài cao có điêu khắc một người.
Đó là một cô gái.
Liễu Bình dùng thần niệm tỉ mỉ quan sát bức tượng cô gái này, vô số câu hỏi
xuất hiện trong đầu hắn.
Đáng tiếc... Không có thứ gì có thể ngăn cản thời gian ăn mòn, đều đã mất đi
linh tính và tác dụng, làm cho Liễu Bình không thu được bất cứ manh mối nào
có giá trị cả.
Vậy thì cũng chỉ còn một biện pháp nữa mà thôi.
Liễu Bình lấy mấy đồng tiền từ trong người ra, ngón tay liên tục cử động.
Có chuyện không thể quyết định, lập tức hỏi Thiên đạo.
Hơn nữa, tất cả những chuyện này đều do mình tính quẻ mà đưa tới.
Keng! Mấy đồng tiền bị ném ra ngoài, rơi trên mặt đất phát ra những tiếng leng
keng, sau khi lăn một lúc, toàn bộ tiền đồng đều dựng thẳng tắp trên mặt đất.
Liễu Bình im lặng.
Nơi này bị một loại lực lượng nào đó bao phủ! Ngay cả Thiên cơ đều bị ẩn giấu,
không để bất cứ kẻ nào có thể biết được chân tướng ẩn giấu trong quá khứ.
Một luồng điện xẹt qua não Liễu Bình.
Không đúng! Không đúng lắm! Hắn ngồi xổm xuống, đưa tay chạm mặt đất.
Khi mình tiến vào thế giới này, có cảm giác được không gian xuất hiện biến đổi.
Rõ ràng thế giới này nối liền với thế giới Tu Hành.
Thậm chí có thể nói, bọn chúng là một thể song sinh.
ể ố ổ ẫ ắ ế
Như vậy trong tương lai vào thời điểm kia, khi Nữ sĩ Thống Khổ dẫn dắt thế
giới Tu Hành tới Vĩnh Dạ, từ đó thu lấy linh hồn, cô ta có biết phía sau thế giới
Tu Hành, vẫn ẩn giấu đi một thế giới bí mật này hay không? Tới cùng thì cô ta
có biết hay không? Nếu như cô ta biết...
Cô ta biết được bao nhiêu? Lại mưu đồ muốn lấy được cái gì từ đó?
Danh Sách Chương: