Ping! Một tiếng động nặng nề vang lên.
Con rắn khổng lồ vừa thò đầu ra, còn chưa kịp tấn công kẻ nào thì đã bị viên
đạn bắn thủng mắt, làm nổ đầu.
Vẻ mặt Vân Hi bất biến, một tay cầm súng, một tay ấn quyết, rót sức mạnh ngũ
hành vào viên đạn.
Lần này cần phóng thích Ngũ Hành chi Kim.- - Răng rắc! Viên đạn được nhét
vào xong thì phía vườn bách thú lại bộc phát từng tiếng dã thú gầm rú.
Vân Hi nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
Vị trí không đúng! Nàng nâng súng ngắm lên, trực tiếp lao ra cửa sổ, nhấn tay
lên bệ cửa một cái rồi cả người bay ngược lên trời, xoay người leo lên đỉnh tửu
lầu.
Tầm nhìn ở nơi này rất trống trải! Vân Hi lập tức chọn một vị trí rồi nâng khẩu
súng lên lần nữa.
Nhắm chuẩn -- Ping! Một con sư tử vừa tránh thoát lồng sắt, thân thể đang dần
dần biến hóa, phát triển hướng tới hình người.
Một tàn ảnh đánh chớp nhoáng tới.
Sư tử còn chưa kịp gầm rú một tiếng thì đầu đã lập tức nổ tung.
Nó lay động vài cái, không cam lòng mà ngã xuống mặt đất, cố hết sức trợn tròn
mắt, muốn sống lại dựa vào sức mạnh tận thế vừa mới đạt được -- Ping! Lại là
một phát súng! Đầu sư tử như xảy ra một vụ nổ mạnh, bị làm nổ tung hoàn
toàn.- - Lúc này thật sự không cách nào sống lại! Trên đỉnh tửu lầu.
Vân Hi khẽ gật đầu.
Lực xuyên thấu của viên đạn thuộc tính Kim rất mạnh, nhưng miệng vết thương
lại nhỏ, không thích hợp đối phó với dã thú biến dị như vậy.
Tính ra vẫn là viên đạn thuộc tính Hỏa càng thích hợp.
Răng rắc! Viên đạn lại được nhét vào lần nữa.
Cây súng được nâng lên, đối diện với vườn bách thú.
Lúc này lồng sắt nhất những con sói đang phát ra từng tiếng vang kịch liệt.
Mấy con sói kia đang liều mạng cắn xé hàng rào sắt -- Răng nanh của chúng đã
có thể cắn đứt kim loại! Ping! Ping! Ping! Ba súng liên tục vang lên, lũ sói lần
lượt bị bắn nổ đầu.
Vân Hi buông súng, cầm kính viễn vọng quét một lần qua vườn bách thú, trên
mặt lộ ra chút sầu lo.
Số lượng sói, hổ, rắn đều không tính nhiều.
ế ế ầ ể
Những ngựa hoang và hươu nai kết bè kết đội đó cùng bầy khỉ hình thể đang
không ngừng biến hóa mới là căn nguyên chân chính gây ra tai họa và rắc rối.
Tất nhiên chó vàng cũng phát hiện tình huống tương tự.
Nó trốn trong phòng, ho nhẹ hai cái, bắt chước giọng nói của Vân Hi rồi nói vào
hư không: “Này, nhìn bên này, hướng ba giờ, tửu lầu."
Ở cổng vườn bách thú.
Một quân nhân bỗng quay đầu lại, nhìn theo hướng ba giờ.
"Nàng còn ở nơi đó."
Quân nhân cảm khái một tiếng, lập tức chạy đến phía dưới tửu lầu, la lớn: “Cần
yểm hộ không?"
"Không"
Vân Hi vỗ vỗ súng ngắm của mình rồi đáp lại: “Cho ta những viên đạn kích cỡ
tương ứng! Đạn dược của ta không còn nhiều lắm."
"Được!"
Quân nhân chạy ngược trở về, đi lên xe lấy đạn dược.
Các cảnh sát và quân nhân khác bàn bạc một lúc rồi lập tức thành lập công sự
phòng ngự đơn sơ trên mảnh đất trống trước tửu lầu để bảo vệ Vân Hi.
Vân Hi chùi chùi mồ hôi trên trán, trong mắt là một mảnh lạnh như băng.
Đối với nàng mà nói, chiến đấu như là chuyện trời sinh đã biết, căn bản không
cần suy xét, chỉ cần làm là được.
Ghể lô dưới lầu.
Chó vàng khẽ gật đầu, thân thể bỗng chợt lóe rồi biến mất khỏi nơi đó.
Nó đã hấp thu đủ mệnh lực.
Kế tiếp phải độ kiếp.
Mấy phút sau.
Vân Hi đang canh giữ trên đỉnh tửu lầu bỗng phát hiện, ở một nơi khác trong
thành phố, nằm gần sông nước, bỗng xuất hiện mây đen dày đặc.
Tiếng sấm mãnh liệt.
Sét không ngừng giáng xuống.
Trong tầng mây liên tục hiện ra từng viên lôi cầu chói lọi, giáng thẳng xuống
mặt đất.
"Đáng chết, rốt cục loại dị tượng này là như thế nào, chẳng lẽ..."
"Tận thế thật sự không thể chống đỡ hay sao?"
Vân Hi cắn răng mà nói.
Đinh linh linh – Di động vang lên.
"Là trưởng quan?"
Vân Hi nghi hoặc ấn nút nghe máy.
"Này, Vân Hi, đây là đội đặc chiến, chúng ta phát hiện người đang chiến đấu ở
hướng vườn bách thú."
"Ngươi làm rất không tồi."
"Cả thành phố đều rơi vào tai hoạ dã thú, người phải thủ vững vườn bách thú,
lực lượng của chúng ta đang đến, hiểu chưa?"
"Tuân lệnh!"
Vân Hi nói.
Đô –– đô –– đô -- Cuộc gọi bị cắt đứt.
Vân Hi đẩy đạn vào nóng, ánh mắt rơi vào đàn ngựa hoang ở hướng vườn bách
thú.
Những con ngựa hoang đó dần dần trở nên khổng lồ, trên đầu mọc ra sùng
nhọn, ánh mắt hiện lên màu đỏ tươi.
Con ngựa cầm đầu dùng sức va chạm.
Cả mặt tường xi măng cốt thép bị nó trực tiếp đâm ra một cái lỗ lớn.
"Nhân loại... Cầm tù chúng ta lâu quá rồi, các ngươi đều phải chết."
Con ngựa thủ lĩnh tuyên bố với giọng nói trầm thấp.
Ping! Trước mặt đông đảo ngựa hoang, con ngựa thủ lĩnh bị một viên đạn bắn
cho bay lên, xoay tròn liên tục rồi va chạm mạnh vào một mặt tường khác, cả
thân thể bị đánh lún vào trong đó.
Ngũ Hành chi Thổ! Viên đạn này có sức mạnh Ngũ Hành chi Thổ bám vào!
Khóe miệng Vân Hi hơi cong lên một chút.
Kế tiếp là Ngũ Hành chi Mộc -- Nàng duỗi tay lấy viên đạn, lại không sờ được
cái gì.
Đạn dược đã không còn! Quân nhân kia nói hỗ trợ bổ sung đạn dược mà -- Vân
Hi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy quân nhân kia đã ngã xuống bên cạnh xe quân
đội, mất mạng.
Cái gì? Ai giết hắn? Ánh mắt Vân Hi chuyển động, thấy được một người ở phía
bên kia của chiếc xe.
Người kia vẫn mặc quần áo nhân loại, nhưng cả người lại mọc ra gai ngược sắc
nhọn.
"Ha ha, rốt cuộc cũng chờ đến loạn thế, ta đã đạt được sức mạnh cường đại như
thế! Ta muốn giết sạch tất cả kẻ yếu!"
Người kia điên cuồng cười ha hả.
Trên đường phố bỗng bộc phát từng tiếng kêu thảm thiết.
ể ắ ấ ắ ầ ế
Vân Hi xoay chuyển ánh mắt, chỉ thấy không ít người đã bắt đầu biến dị.- -
Không chỉ là động vật hoang dại, mà cả nhân loại cũng bắt đầu biến dị! Nàng
lại nhìn về phía vườn bách thú.
Đàn ngựa hoang đã tránh thoát, càng nhiều động vật hoang dại vừa biến dị, vừa
phá hư kiến trúc ven đường.
Tất cả đều mất khống chế! Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện
lên trước mắt nàng: “Phát hiện tận thế: Chư Ác chi Chủng."
"Tất cả nhân loại làm nhiều việc ác sẽ tham dự vào lần dị hoá này, đang không
ngừng mạnh lên đồng thời giữ lại thần trí ban đầu."
"Tất cả nhân loại bình thường sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục."
"Chỉ có làm ác mới đạt được sức mạnh."
"-- Thời đại tận thế hoàn toàn tan vỡ đã bắt đầu rồi!"
Danh Sách Chương: