Ngọ quỳ trên mặt đất.
Một nam tử mặc trường bào màu xanh biển, mặc mũ choàng màu đen đứng
trước mặt hắn ta, nói nhỏ một câu: “Ngẩng đầu lên, Ngọ."
"Lão đại"
Ngọ nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu.
"Không có gì, chúng ta vốn muốn chiếm lĩnh nơi này, người dẫn người chặn các
Thế Giới chi Chủ khác muốn vọt vào, điều này cũng không sai."
Nam tử nói.
Gã có mái tóc bạc rậm mà dài, không ngừng phiếu động theo gió tuyết, rơi rụng
bên ngoài mũ choàng.
Đôi mắt màu lam hẹp dài kia hiện lên một tia bóng tối, nhưng chỉ trong nháy
mắt tiếp theo, gã lại nở nụ cười: “Tương đối kỳ quái –– vì sao không cứu sáu
người khác về được? Điểm này làm ta có hơi khó hiểu."
Một tráng hán đầu trọc thân trên trần trụi nói: “Ta cũng thấy kỳ quái, lẽ ra kỹ
năng trận doanh Phệ Ma của chúng ta là “Trừu mệnh, có thể rút đồng đội trước
khi chết trở về như thẻ bài, đây cũng là thủ đoạn bảo tồn sinh lực xưa nay của
chúng ta."
"Nhưng hiện tại lại bị người phá hỏng, đã chết sau Thế Giới chi Chủ."
Nam tử tóc bạc nhún vai và nói.
Ngọ đột nhiên ngẩng đầu kêu lên: “Lão đại, ta sẽ dẫn đường, chúng ta lại đánh
tới lần nữa, nhất định có thể xử lý tên kia!"
Đông -- Một tiếng trầm đục vang lên.
Hắn ta bị một sức mạnh khủng khiếp tát lên trên mặt, cả người bị đánh bay ra
mấy chục mét.
Nụ cười trên mặt nam tử tóc bạc biến mất, gã nói khẽ: “Cút trở về."
Ngọ không nên một tiếng, té lộn nhào trở lại trước mặt nam tử tóc bạc rồi quỳ
trên mặt đất bất động.
Nam tử tóc bạc dùng một chân gạt ngũ hắn ta, rút ra một cây búa tạ đầy gai
nhọn, điển cuồng nện xuống người Ngọ..
Gã vừa đập vừa mắng: “Thằng ngu xuẩn đáng chết! Bị người khác giết sáu
người, cả chuyện kẻ địch có bản lĩnh gì cũng không biết, vậy mà muốn trực tiếp
đánh tới nữa!"
"Mộng Cảnh có vô hạn kỹ năng, vô hạn trận doanh! Ngươi dám nói nhất định
có thể xử lý đối phương!"
ố ế ố ế
"Thứ khốn kiếp không có lòng kính sợ, làm sao người sống được đến bây giờ
hả?"
"Thế giới của các ngươi phát triển lên như thế nào? Là vì cách tận thế quá xa,
cho nên chưa bao giờ biết sợ à?"
Cây búa không ngừng giáng xuống, trên mỗi một cây gai nhọn đều là máu tươi
đầm đìa.
"Ta nhớ ra rồi, thế giới của người hoàn toàn do các thần linh kia khởi động, bản
thân người chưa bao giờ quan tâm, cho nên ngay cả khi sinh linh bị diệt sạch
vẫn không biết cách động não, có đúng không?"
"Ngu xuẩn!"
Nam tử tóc bạc nổi giận gầm lên một tiếng, một cây búa hung hăng nện xuống.
Mặt đất chấn động, máu tươi lan ra đầy đất.
Yên tĩnh.
Chung quanh không có ai dám lên tiếng.
Nam tử tóc bạc ném cây búa đi, lấy ra một chiếc khăn chùi máu bắn tung tóe
trên tay, nói với những người phía sau: “Cứu hắn."
"Thưa vâng."
Đầu trọc tráng hán đi lên phía trước, thả ra thuật pháp chữa trị vào đống huyết
nhục sắp nhìn không ra hình người.
Nam tử tóc bạc không quan tâm chuyện sau đó, chỉ bước từng bước đi đến trước
cửa tháp cao hắc ám, ngồi xuống thềm đá.
Ánh mắt gã từ xẹt qua mỗi một Thế Giới chi Chủ.
Mọi người không dám thở mạnh một cái.
Cuối cùng, gã mở miệng nói: “Truyền lệnh của ta, không kẻ nào được rời khỏi
đoàn đội, tiếp tục trấn thủ công tháp nhọn, thẳng đến hôm nay kết thúc mới
được đi vào."
"Tuân lệnh!"
Mọi người cùng đáp lại.
Trên sa mạc.
Trên đất trống có đặt sáu cái đầu chỉnh chỉnh tề tề.
Một thanh trường đao sáng như tuyết cắm ở bên cạnh.
"Như vậy quả nhiên rất tiện giết người, còn về phần tại sao lại như vậy, chủ yếu
là do yêu tinh mang linh cảm đến cho ta ––”.
"Chúng luôn kéo kẻ địch đến ngang hàng, sau đó đánh bại đối phương."
"Nói không khoa trương thì hẳn ta cũng làm được điểm này."
Liễu Bình ôm hai tay, giải thích với hai cô gái phía sau.
ế ấ
"Cho nên chủ thuộc tính thế giới của ngươi là “Cấm Tuyệt?"
Băng Dạ cảm thấy hứng thú mà nói.
"Đúng vậy, ở chỗ này chỉ có thể dùng cách đấu để phân chia sinh tử, tất cả sức
mạnh siêu phàm đều không có tác dụng."
Liễu Bình nói.
"Chủ thuộc tính thế giới của ta là “Không thể làm người."
Băng Dạ nói.
"Nghe có vẻ rất sắc bén."
Đại nói đầy khát khao.
"Thế giới của ta là Man Hoang trắc -- Cái này rất giống ta –– cũng tức là cái gì
cũng mặc kệ, đi lên là bổ đối phương."
Băng Dạ cười giải thích.
"Ta còn chưa ngưng tụ ra chủ thuộc tính thế giới."
Đại hổ thẹn mà nói.
"Từ từ đi, có ta và Liễu muội muội che chở cho ngươi, đừng sợ."
Băng Dạ ôm nàng một cái.
“Mau nghỉ ngơi một chút đi, ta tới giúp ngươi trị liệu thương tích trên người."
Đại nói.
"Cảm ơn."
Băng Dạ nói.
"Nói cảm ơn với ta làm gì, là các ngươi giúp ta chặn Ngọ lại."
Đại vùng vẫy cánh tay, một ánh hào quang nhu hòa xanh biếc liên tục dùng trên
người Băng Dạ.
Liễu Bình đứng bên cạnh yên lặng chờ đợi.
Bỗng nhiên, trong hư không lặng lẽ hiện ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Giết
chóc làm vui"
đã được kích hoạt.”.
"Bởi vì mục tiêu đánh chết lần này là sáu Thế Giới chi Chủ, bởi vậy bổn danh
sách sẽ đánh thức Thánh Linh, để nàng đưa ra quyết định."
Ngay sau đó.
Giọng nói của Andrea bỗng vang lên: “Liễu Bình, ngươi xử lý luôn sáu Thế
Giới chi Chủ à ?
“A, đúng vậy, thật ra vốn đánh không thắng, may mà trên người mang theo bảo
vật của Mộng Yểm La Vương."
Liễu Bình nói.
ố ầ
"Thật tốt quá, chúng ta lại cách mục tiêu gần một bước."
Andrea vui sướng nói.
"Ngươi ám chỉ cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Trước đó lúc lựa chọn trận doanh, ta bảo người chọn vực sâu, người biết vì sao
không?"
"Vì sao?"
"Vực sâu là một “Điểm ngụy trang, các Thế Giới chi Chủ đều cho rằng sức
mạnh của vực sâu là sa đọa, hủ hóa, trầm luân, nhưng thực tế, nó lại dẫn đến
thánh giới."
"Thánh giới?"
Liễu Bình lắp bắp kinh hãi.
"Đúng vậy, vào vô số những năm tháng trước kia, thánh giới đã từng thiết lập
một điểm ngụy trang ở Mộng Cảnh, đó chính là vực sâu!"
"Chúng ta có thể dùng nó làm gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Dựa vào sức mạnh trận doanh vực sâu, ta sẽ hiến tế tất cả cái chết của sáu Thế
Giới chi Chủ này cho thanh giới, có thể đổi lấy sức mạnh thánh giới, thi triển
một lần chuyển sinh."
Andrea nói.
"Chuyển sinh? Có ý gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Trợ giúp một thần linh mà người tin cậy chuyển sinh thành Thế Giới Loại Sinh
Mệnh Thể."
Andrea nói.
Cả người Liễu Bình chấn động.
Hóa ra có thể làm thần linh biến thành Thế Giới Loại Sinh Mệnh Thể! Như vậy
tương đương với sáng tạo một thế giới!
"Ngươi hiểu chưa?"
Andrea hỏi.
"Nhưng mà, làm như vậy có ý nghĩa gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Giúp người xây dựng hệ thống thế giới –– nếu có thể trở thành chủ nhân của
một hệ thống thế giới, sẽ càng cường đại hơn bất cứ một Thế Giới chi Chủ nào."
Andrea nói.
"Tôn tại như vậy có nhiều không?"
ễ
Liễu Bình hỏi.
"Chỉ có một số rất ít chúa tể Ác Mộng, và vài tồn tại hiếm thấy khác nữa, chúng
là tồn tại đứng đầu chư giới –– Liêu Bình tương lai cũng sẽ trở thành tồn tại như
vậy."
Andrea cười nói.
Liễu Bình thở dài một tiếng.
"Thì ra là thế... Khó trách trong vạn giới hư không, vẫn luôn lưu truyền câu nói
kia --Thánh Linh là hy vọng duy nhất đối kháng Ác Mộng."
Hắn cảm khái.
"Ngươi muốn vị thần linh nào đạt được lần chuyển hóa này?"
Andrea hỏi.
"Thần linh sao... Vậy đương nhiên là Yana."
Liễu Bình nói.
"Rút bài đi."
Andrea nói.
Liễu Bình mở sách thẻ ra, duỗi tay kéo một cái-- Chỉ thấy Yana đứng trong thẻ
bài, đã phát hiện ra điều gì đó.
Nàng tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Liễu Bình, rất nhanh đã lộ ra nụ cười, vui
vẻ vẫy tay với Liễu Bình.
"Đừng cử động, tạm thời để ta khống chế thân thể, ta tới giao cho nàng truyền
thừa Thế giới Loại Sinh Mệnh Thể, nguyên lực của sáu Thế Giới chi Chủ vừa
rồi còn lại một chút, đúng lúc cho nàng, để nàng đi xây dựng thế giới của mình
đi."
Andrea nói.
Trên tay cô bé hiện ra một ánh kim quang, nhẹ nhàng điểm lên thẻ bài một cái.
Yana ngẩn ra mấy phút, trên mặt bỗng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Danh Sách Chương: