Trong lòng Liễu Bình không còn chút do dự nào nữa.
Hắn bỗng mở sách thẻ ra, rút một thẻ bài và nói: “Đến đây đi, trợ giúp ta một
tay."
Thẻ bài được tung ra, “Phanh"
một tiếng hóa thành một thiếu niên.
Trong tay thiếu niên này xách theo một lọ rượu, miệng ngậm điếu thuốc lá, trên
mặt mang theo ý cười, miệng đang nói: “Cục cưng à, đêm nay chúng ta cùng đi
––"
Hắn ta sững sờ ngay tại chỗ.
Gió tuyết thổi qua, thiếu niên run lập cập, đột nhiên kêu lên: “Liễu Bình! Đây là
tình huống thế nào!"
Liễu Bình nhìn thiếu niên đang chơi đùa này, bất đắc dĩ nói: “Nghe Lilith nói
các ngươi đi đến Luyện Ngục giết ma thần, ta còn tưởng người tiến bộ không ít,
thôi để ta đổi người -- Hắn duỗi tay muốn thu Libertas lại, Libertas vội vàng
nói: “Từ từ! Rốt cuộc tình huống thế nào? Nếu là chiến đấu thì ta đã sớm xưa
đâu bằng nay, hoàn toàn có thể đảm nhiệm!"
Tay Liễu Bình vẫn nâng ở giữa không trung, bắt đầu do dự.
Quy Tàng Tối Thắng Võ Cực Kinh của hắn đã sớm giao cho các đồng bọn bên
cạnh.
Ở phương diện sáng tạo kỹ năng, Lý Trường Tuyết vượt qua song thần thống
khổ và tra tấn, là người đầu tiên đi đến chỗ hắn, lấy công đức sáng tạo ra Bí
Kiếm Chấn Trảm hoàn toàn mới.
Ban đầu hắn cho rằng người thứ hai khẳng định là Yana và Maria.
Nhưng kết quả người tới lại là Libertas..
Điều này hoàn toàn có thể chứng minh hắn ta tiến bộ kinh người đến cỡ nào.
Hơn nữa năng lực mà mình sáng tạo cho hắn ta -- Giảng đạo.
Đó là kỹ năng mà hắn toàn lực dung hợp với sức mạnh thần thánh của thượng
đế để sáng tạo ra.
Bởi vậy, trải qua suy xét cẩn thận, bài trừ các nữ nhân ra thì –– Cuối cùng Liễu
Bình chọn hắn ta! Ai biết hắn ta đang uống rượu tán gái... Libertas tiến lên hai
bước, ôm lấy bả vai Liễu Bình và nói: “Người cho rằng ta thật sự đang uống
rượu tán gái sao? Thật ra ta đang làm mồi dụ để tìm hiểu tin tức ma thần ở một
quán bar ma quỷ.”.
"Hả? Ngươi biết vừa rồi ta nghĩ gì á?"
Liễu Bình đầy hứng thú mà nói.
ế
"Hoàn toàn không biết,"
Libertas nhún vai và nói: “Sức mạnh giảng đạo quá mạnh, ngày thường ta làm
chuyện gì cũng rất dễ phù hợp với suy nghĩ của người khác, đồng thời cũng có
lợi với ta."
"Xem ra chọn người là đúng rồi."
Liễu Bình vỗ tay và nói.
"Đúng vậy, nếu người chọn nữ nhân nào đó tới, đến lúc đó chưa chắc dễ giải
quyết đấu, ha ha ha."
Libertas cười nói.
Phương xa mơ hồ truyền đến tiếng gầm rú và âm thanh chiến đấu.
Libertas thu lại tươi cười trên mặt, tập trung lắng nghe mấy giây, sau đó hỏi:
“Tinh huống thế nào?"
Liễu Bình lập tức thuật lại nhiệm vụ.
Libertas nói: “Vậy còn chờ cái gì nữa, chúng ta xuất phát đi."
"Không cần xuất phát, vừa rồi ta xác nhận đã chọn người, hiện tại chúng ta đã ở
chiến trường."
Liễu Bình nói.
Libertas còn muốn nói cái gì thì sắc mặt bỗng biến đổi.
"Tránh ra!"
Hắn ta kéo lấy cánh tay Liễu Bình, thân thể tránh qua một bên.
Bá bá bá –– Tiếng bay vụt tới liên tục lao vút qua hai người.
Nơi xa.
Bảy tám kẻ địch cũng theo đó mà hiện thân.
Bọn họ có kẻ cầm ma trường, có người giơ súng, có tên cầm rìu xương, thậm
chí có một viêm ma cao tận năm mét.
"Vì sao Trắc nào cũng có mặt vậy!"
Libertas che chở Liễu Bình lui về phía sau, miệng thì hô lớn.
"Bởi vì nơi này là Mộng Cảnh, kẻ địch nào cũng có khả năng xuất hiện."
Liễu Bình nhún vai và nói.
Libertas bỗng rút ra đoản kiếm bên hông, hung hăng cắm xuống mặt đất, hét to:
“Nhẫn Thân Bạo Pháp!"
Đoản kiếm chấn động.
Sức mạnh nổ tung phóng lên cao.
Toàn bộ mặt đất bị nổ văng lên trời cao, để lộ ra thi thể một con bọ cánh cứng
đầy gai nhọn mai phục dưới nền đất.
ố ấ ắ ễ ầ
Trong vô số lớp đất đá bùn cát, Libertas che chắn Liễu Bình ở phía sau, cầm
một thanh đoản nỏ liên tục xạ kích.
"Dự cảm không tồi."
Liễu Bình bình luận.
Libertas bắn hết nỏ tiền thì rút ra một cây súng tự động bắn phá về phía trước,
mở miệng nói: “Từ sau khi học Giảng đạo, cảm quan của ta càng ngày càng
nhạy bén."
Liễu Bình yên lặng gật đầu.
Kỹ năng dạng sáng tạo có sức mạnh như vậy, có thể giúp người đó không
ngừng tiến bộ theo hướng phù hợp với mình.
"Ngồi xổm xuống đi, chờ ta một lát!"
Libertas nói xong thì thân thể hóa thành tàn ảnh biến mất trên nền tuyết.
Lúc này Liễu Bình chỉ có thể sắm vai một phàm nhân, nghe theo lời hắn ta nói
mà thành thành thật thật ngồi xổm trên mặt đất, lắng nghe từng tiếng rít xuyên
qua đỉnh đầu.
Trên nền tuyết phương xa liên tục truyền lên tiếng kêu thảm thiết.
Chỉ chốc lát sau.
Libertas lại xuất hiện lần nữa, thở dốc và nói: “Giết sạch rồi."
"Tiến bộ không nhỏ đấy."
Liễu Bình cười giơ ngón tay cái lên và nói.
"Ngươi không giúp được một chút nào sao? Tuy rằng năm đó người là người
đầu tiên, nhưng ta cũng là người thứ hai mà."
Libertas tức giận nói.
Ánh mắt hắn ta đảo qua cánh đồng tuyết, trên mặt có chút sầu lo.
–– Làm một nhân loại còn chưa lấy được thần vị, cánh đồng tuyết phía trước có
quá nhiều đối thủ, chỉ dựa vào một đoản kiếm, một chủy thủ và một cây nỏ trên
tay hắn ta, e rằng muốn giết cũng giết không xong.
"Hiện tại ta chỉ có thể sắm vai một phàm nhân."
Liễu Bình tiếc nuối mà nói.
"Nhưng ngươi có thể cung cấp vũ khí phàm nhân sử dụng cho hắn."
Thượng để bỗng nói.
"Những vật Kinh Cực Điểu cất chứa cũng không có bao nhiêu thứ thích hợp để
đạo tặc sử dụng."
Liễu Bình chuyển động chiếc nhẫn và nói.
"Đương nhiên, chúng có nhiều tài phú nhất, cho nên ghét nhất là đạo tặc."
Thượng đế nói.
ễ ỗ ắ ấ
Liễu Bình bỗng cảm nhận được trong hư không trước mặt hắn xuất hiện cái gì
đó.
"Cầm đi, ta tìm Pháo gia để lấy –– người biết đó, hắn rất trầm mê khoa học kỹ
thuật."
Thượng để nói.
Liễu Bình duỗi tay kéo một cái, lập tức rút ra hai thẻ bài.
Hắn nhìn lướt qua, cười rộ lên, sau đó tung thẻ bài ra.
"Libertas, đón lấy."
Liễu Bình nói.
"Cái gì?"
Libertas hỏi.
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy hai vật nghênh diện bay tới chỗ hắn ta.
Libertas cuống quít ôm chúng vào trong ngực, cẩn thận quan sát thì nhận ra đó
là một ống phóng hỏa tiễn tác chiến đơn lẻ, và một khẩu súng hoa cải.
"Thứ này không tồi, có bao nhiêu đạn dược?"
Hắn ta vuốt ve ống phóng hỏa tiễn và hỏi.
"Nó bắn liên tục vô hạn."
Liễu Bình nói.
"Cái gì! !!"
Libertas khẽ quát một tiếng, ánh mắt nhìn về phía súng hoa cải kia.
"Súng hoa cải này có hiệu quả đánh lui cấp thế giới,"
Liễu Bình chậm rãi nói: “Lấy trực giác nhạy bén của người trong lúc chiến đấu,
nhất định có thể biết khi nào dùng đến chúng, có đúng không?"
Libertas khiêng ống phóng hỏa tiễn lên vai, tay còn lại cầm súng hoa cải, cực kỳ
tin tưởng mà nói: “Đi với ta."
Hắn ta sải bước đi về phía trước.
Liễu Bình đứng tại chỗ bất động, nhìn chữ nhỏ ngưng kết từ bông tuyết lặng lẽ
xuất hiện trước mặt: “Chú ý."
"Giai đoạn thứ hai đã đến."
"Cuộc chiến của các ngươi đã đánh thức quái vật trầm miên dưới mặt đất."
"Độ khó khăn sinh tồn tăng cao."
Danh Sách Chương: