Vẻ mặt Hoa Tình Không dần dần thay đổi, con ngươi chuyển từ tím đậm sang
đen nhạt.
Cảm giác hoang vu tĩnh mịch trên người cô đã biến mất, lộ ra cảm giác thanh
xuân hoạt bát vốn có của thiếu nữ.
"Ta đây, Liễu Bình, ngươi đã không sao thì thật sự là quá tốt." Cô mỉm cười nói.
Liễu Bình thở dài một hơi, nói: "Hai người ở chung như thế nào?"
"Yên tâm đi, nàng ấy đã cứu ta trong thời điểm nguy hiểm, mà ta cũng dùng
thân thể mình dung nạp nàng ấy, chúng ta đều đã cứu được đối phương." Hoa
Tình Không nói.
Con rối hừ lạnh nói: "Hóa ra là tên kia... lại là một bại tướng dưới tay."
Yana cùng Triệu Thiền Y cũng dần dần bình tĩnh lại.
"Như vậy thì tốt, ta đã bay quá lâu, suy yếu do nguyền rủa khi trước mang tới
lại xuất hiện rồi, cần nghỉ ngơi một lát." Yana nói với vẻ mỏi mệt.
Nàng thuận tay đâm cho Liễu Bình một đao.
"Ta cũng vừa mới tăng cấp, trở về củng cố cảnh giới đây." Triệu Thiền Y thở
dài nói.
Nàng lại thuận tay đập Liễu Bình một chưởng.
Hai người hóa thành thẻ bài, bay trở về bên trong sách thẻ.
"A a a a a a a a a... lũ loài người đáng chết!" Con rối hét lên thảm thiết.
Liễu Bình lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, chậm rãi rút U Ảnh đao từ trong ngực ra, nói:
"Cái tên nổ súng bắn chúng ta kia, thế nào rồi?"
"Giết." Hoa Tình Không nói rất dứt khoát.
"Xem ra không cần ta quan tâm, thế nhưng vẫn còn có một số người trong thành
Cơ Giới muốn hại chúng ta." Liễu Bình nói.
"Hiện tại thành Cơ Giới đã bị ta điều khiển." Hoa Tình Không nói.
Liễu Bình nhìn cô một lát, nói:
"Hiện tại chúng ta nên đi tìm tới Libertas và Norton, sau đó còn có rất nhiều
chuyện, ta cần bàn bạc với ngươi."
"Được, thế nhưng chúng ta phải làm một chuyện trước." Hoa Tình Không nói.
"Cái gì?" Liễu Bình hỏi.
Hoa Tình Không chỉ chỉ về phía con rối Khô lâu ba đầu, nói: "Nó quá thu hút,
tuyệt đối không thể để cho bất cứ kẻ nào khác biết được nó bị phong ấn trên
người ngươi, nếu không ngươi sẽ rước lấy phiền phức cực lớn."
ồ ễ
"Nó có đồng bọn sao?" Liễu Bình hỏi.
"Không chỉ là đồng bọn thôi đâu, nó còn có chân thân khác nữa... thế nhưng tại
khoảnh khắc phong ấn hoàn thành, những chân thân kia đều đã mất đi cảm ứng
đối với nó, tạm thời không thể biết được có chuyện gì xảy ra." Hoa Tình Không
nói.
Liễu Bình hơi do dự, nói: "Vậy..."
Hoa Tình Không nói: "Tăng thêm một tầng phong ấn nữa, thuận tiện làm cho nó
biến đổi thành hình dạng khác... ta có thể làm được chuyện này."
Con ngươi của cô lại biến thành màu tím đậm, hai tay tạo thành ấn thuật, dừng
lại trước mặt con rối kia.
"Ngươi hi vọng hình dạng của con rối này biến thành cái gì?" Cô hỏi.
Liễu Bình nhún vai, nói: "Thực ra ta cũng không để ý lắm."
Hoa Tình Không ngẫm nghĩ nói: "Vậy thì..."
"Chờ đã!"
Sách thẻ tự động mở ra, một giọng nói vang lên.
Yana nói: "Ta cho rằng bên hông Liễu Bình treo một con gấu nhỏ màu nâu sẽ rất
đẹp."
"Gấu?" Triệu Thiền Y bỗng nói ra: "Gấu vừa đần vừa vụng, ta thấy không ổn."
"Vậy thì theo ngươi nên treo cái gì?" Yana khó chịu hỏi.
"Ngươi phải biết rằng, Liễu Bình vẫn luôn thích mèo, Miêu tộc chúng ta mới là
người bạn tốt nhất của con người." Triệu Thiền Y nói.
"Mèo? Mèo phát tình sao?" Yana cười lạnh nói.
"Khốn kiếp! Con rối này là quái vật, nó muốn giết Liễu Bình, nó cũng không
giống như lời ngươi nói!"
"Ồ? Ý ta nói là nó sao?"
"Yana, ngươi muốn chết!"
Bụp!
Liễu Bình khép sách thẻ lại.
Giọng nói biến mất.
Hoa Tình Không mỉm cười nhìn hắn.
"Biến Chí Ám Tử Ngẫu này thành thứ gì? Ngươi phải tự quyết định." Cô nói.
"Gấu... mèo (gấu trúc) đi." Liễu Bình nói với vẻ bất đắc dĩ.
"Một loại động vật có vú khá hiếm thấy, để ta thử xem."
Thủ ấn trên tay Hoa Tình Không nhẹ nhàng bay về phía trước.
Một tiếng vang nhỏ xuất hiện.
ầ ế ố ấ ắ
Khô lâu ba đầu biến thành một con rối gấu trúc trắng đen xen kẽ, treo bên hông
Liễu Bình lắc tới lắc lui.
"Chết tiệt! Các ngươi đang nhục nhã ta!"
Gấu trúc tức giận gầm thét.
Liễu Bình chậm rãi đâm đao vào ngực, khi con gấu trúc kêu gào thảm thiết thì
đề nghị:
"Ngươi có thể im lặng hay không? Nếu như ngươi có thể im lặng, lần xuất đao
sau của ta sẽ nhanh hơn chút, làm cho ngươi ít chịu đau hơn nhiều."
Tiếng hét thảm của gấu trúc bỗng dừng lại.
Thậm chí nó còn lộ ra nụ cười xấu hổ với Liễu Bình.
…
Cây thang thật dài xuất hiện bên trong Đường Mòn Bí Ẩn.
“Liễu Bình.” Libertas phất tay nói.
Chỉ thấy Liễu Bình trượt xuống từ cây thang, sau đó không chút do dự mà lấy ra
một thanh trường đao, hung hăng đâm vào ngực mình.
“Liễu Bình!” Libertas và Norton kêu lên thất thanh.
Liễu Bình vẫy tay nói với hai người: “A, không có gì, chỉ là đã đến lúc thôi.”
Hắn tránh qua một bên.
Hoa Tình Không cũng đáp xuống, nói: “Các ngươi không cần lo cho hắn, dùng
cách nói của người tu hành thì hắn đang hàng yêu trừ ma.”
Nói xong thì cô nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy hoàng đế yên lặng đứng bên trong băng sương, không thử di động mảy
may nào nữa.
Những con sâu đó đều đã chết.
Thi thể chúng ngã vào núi tuyết, đang không ngừng bị băng tuyết bao trùm.
Hoa Tình Không cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc cũng không dám
làm bậy nữa...”
Lúc này Liễu Bình giải thích đại khái với Norton và Libertas về tình huống của
mình một chút, sau đó hỏi: “Những con sâu đó chết như thế nào?”
“Không rõ lắm, chúng tự nhiên chết đi.” Norton nói.
“Là vì chủ thể của nó bị ngươi phong ấn, cho nên phân thể ký sinh bên ngoài
cảm nhận được uy hiếp, lập tức thu về tất cả sức mạnh.” Hoa Tình Không nói.
“Thì ra là thế.” Liễu Bình nói.
Trước mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện một hàng chữ nhỏ thiêu đốt:
“Ngươi nghe được tình huống của ký sinh thể, giá trị kinh nghiệm gia tăng 1%.”
“Giá trị kinh nghiệm hiện giờ là 96%.”
ễ
Liễu Bình bừng tỉnh.
Đúng rồi, sau khi ba phần phương pháp thăng cấp tiến giai, chỉ cần là chuyện
mình không biết thì đều có thể cung cấp kinh nghiệm.
—— Sắp thăng cấp rồi!
“Xem ra vấn đề ở nơi này đã được tạm thời giải quyết, chúng ta về thành phố
Cơ Giới trước đi.” Hoa Tình Không nói.
“Thành phố Cơ Giới có thể tin được không?” Norton hoài nghi hỏi lại.
“Yên tâm, hiện tại nó ở trên tay ta ——”
Danh Sách Chương: