Hắn ta trầm mặc trong chốc lát, sau đó mở miệng nói: “... Theo ta được biết,
người của trận doanh Thần Thánh đều cực kỳ đê tiện vô sỉ, không từ thủ đoạn,
âm hiểm xảo trá, nhưng bọn hắn có hai ưu điểm.”
“Ưu điểm thứ nhất: Không chủ động gây chuyện, mọi việc đều thích dĩ hòa vi
quý.”
“Nhìn xem trước đó đã xảy ra cái gì đi.”
“Nếu do người của trận doanh Thần Thánh chủ động ra tay giết hắn, vậy chúng
ta sẽ báo thù cho hắn, mặc kệ đối phương là người nào, có thân phận gì, không
chết thì không ngừng.”
“Đúng vậy.” Nữ tử đeo mặt nạ Tinh Thần nói.
Nàng tung một thẻ bài ra, quát khẽ lên: “Tinh Thần Đảo Ảnh!”
Hư không chợt lóe.
Vô số hư ảo sao trời lơ lửng trong bóng đêm, chiếu sáng mảnh địa vực này.
Dần dần, vài bóng dáng hiện lên trong ánh hào quang đó.
Là ma quỷ và Liễu Bình.
Bọn họ đi dọc theo con đường kia, cứ đi mãi đến nơi mà Thẻ Bài Sư Thời Gian
đang canh chừng.
Thẻ Bài Sư Thời Gian đứng trên đầu Cốt Long, mở miệng nói: “Các ngươi đã
xâm nhập lãnh địa của ta, chỉ cần giao nộp chi phí nhất định thì có thể bình yên
rời đi.”
Khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này thì trên người cùng phát ra một luồng sát
khí hung lệ.
Người đeo mặt nạ Hôi Cẩu gầm lên: “Lão đại, hắn ta không tuân thủ quy tắc, rõ
ràng bảo hắn canh chừng mà lại dám đánh cướp ở chỗ này.”
Người đeo mặt nạ Bạch Lang nói: “Thật đáng chết, chúng ta phải cẩn thận mỗi
một bước đi ở bên dưới, hắn lại chặn đường cướp bóc, đánh nhau với người ta ở
trên này, lỡ như động tĩnh quá lớn làm kích hoạt cơ quan phía dưới thì người
chết chính là chúng ta.”
Người đeo mặt nạ Hắc Ám không nói gì.
Mãi đến khi tất cả hình ảnh kết thúc, Thẻ Bài Sư Thời Gian biến thành một khối
thi thể rơi xuống mặt đất, hắn ta mới mở miệng nói: “Ban đầu thấy hắn có được
sách thẻ Thời Gian cực kỳ hi hữu nên mới để hắn gia nhập... Nhưng hắn lại
không hành động theo mệnh lệnh...”
“Ta sẽ không báo thù cho hắn.” Nữ tử đeo mặt nạ Tinh Thần nói.
Thủ lĩnh gật gật đầu, nói: “Vừa rồi ta đã nói, người trong trận doanh Thần
Thánh có hai ưu điểm, thứ nhất là không chủ động gây chuyện, còn về điều thứ
hai...”
Hắn ta dựng thẳng một ngón tay lên rồi nói: “Khi bọn họ là kẻ địch, họ sẽ làm
ngươi vô cùng chán ghét, nhưng có một biện pháp khiến ngươi lập tức thích bọn
họ.”
“Biện pháp gì?” Nữ tử đeo mặt nạ Tinh Thần hỏi.
“Làm bọn họ trở thành chiến hữu của ngươi.” Thủ lĩnh nói.
Mọi người im lặng.
“Đúng vậy, hệ Thần Thánh là mạnh nhất ở phương diện chữa khỏi.” Người đeo
mặt nạ Hôi Cẩu nhận xét.
“Ta từng tiếp xúc một chút với bọn họ——”
Một người đeo mặt nạ Mãnh Hổ nói: “Bọn họ hết sức âm hiểm, làm kẻ địch của
họ nhất định phải cực kỳ cẩn thận, nhưng làm chiến hữu lại rất an tâm.”
“Có thể xử lý Thẻ Bài Sư Thời Gian đã chứng minh giá trị của hắn, đáng để tiếp
nạp vào đoàn đội của chúng ta.” Bạch Lang nói.
Thủ lĩnh nhìn về phía Mãnh Hổ.
“Muốn thăm dò nơi mộ táng này thì chúng ta thật sự cần người chuyên về trị
liệu và loại trừ nguyền rủa, nếu hắn chiến đấu cũng không kém cỏi thì ——”
Mãnh Hổ đá thi thể trên mặt đất một cái rồi nói: “Ta đồng ý tiếp nhận hắn vào
đội.”
Hiện tại, chỉ còn nữ tử đeo mặt nạ Tinh Thần là chưa trả lời.
Nàng lại không nhìn mọi người, mà liếc mắt về phía phương xa, nói: “Tốc độ
hắn chạy rất nhanh, nếu thủ lĩnh có ý này thì nhất định phải lập tức hành động,
bằng không lát nữa cả ta cũng bị mất dấu.”
“Chạy à? Vì sao hắn phải chạy?” Hôi Cẩu ngạc nhiên hỏi lại.
“Đánh xong là chạy, phong cách của trận doanh Thần Thánh chính là như vậy.”
Nữ tử kia nói.
Mọi người lại nhìn về phía thủ lĩnh.
“Rất tốt, chúng ta lập tức lên đường đi tìm hắn.” Thủ lĩnh lên tiếng quyết định.
….
Liễu Bình chạy vội trong bóng đêm.
Càng chạy thì trong lòng hắn càng cảm thấy kinh ngạc.
—— Chặng đường dài như vậy mà vẫn luôn an toàn.
Vì sao?
Thẻ Bài Sư Thời Gian nói đây là địa bàn của gã.
Nhưng rất rõ ràng, sau lưng gã còn có Thẻ Bài Sư càng cường đại.
Tỷ như “Hiến Tế Giả” như trong lời nói của Hoa Tình Không.
ắ ố ố ấ
Xem ra hắn còn chưa rời khỏi địa bàn của đối phương, tốt nhất là lập tức gia
tốc!
Liễu Bình thở sâu, đang muốn dùng ra một trăm hai mươi phần trăm sức lực để
chạy trốn thì bên tai bỗng vang lên một giọng nữ: “Xin hãy giảm bớt tốc độ, nếu
không ngươi sẽ đụng phải chúng ta.”
Quang ảnh phía trước chợt lóe.
Liễu Bình bỗng dừng bước, thuận tay lấy sách thẻ và U Ảnh Đao ra.
Quang ảnh tan đi.
Chỉ thấy sáu người đeo mặt nạ xuất hiện ở đối diện.
Trên mặt bọn họ lần lượt là các loại mặt nạ Hắc Ám, Tinh Thần, Hôi Cẩu, Hồ
Ly, Bạch Lang, Mãnh Hổ, họ đồng thời nhìn về phía Liễu Bình.
“Ghê gớm đấy, mới mười bốn tuổi mà có thể xử lý cái tên kiêu ngạo kia rồi.”
Hôi Cẩu là người đầu tiên tán thưởng.
“Là Thần Thánh kỵ sĩ.” Mãnh Hổ nói.
“Sách thẻ là hệ Tử Vong —— Vô cùng hiếm thấy, không phân cao thấp với
sách thẻ hệ Thời Gian.” Bạch Lang nói.
“Danh hào rất mạnh, ta không dám nhìn, bởi vì trong danh hào của hắn cất giấu
bí mật nào đó liên quan đến vận mệnh của thời đại.” Tinh Thần nói.
“Đao không tồi, hình như có hai thanh, một thanh bám vào một thanh khác.”
Mãnh Hổ nói.
Bọn họ nói xong thì cùng trầm mặc.
Thủ lĩnh thở dài nói: “Tiền đồ vô lượng...”
Liễu Bình trấn định lại, hắn hỏi: “Vì sao các vị đột nhiên chặn đường của ta?”
Người đeo mặt nạ Hắc Ám kia tiến lên vài bước, mở miệng nói: “Đầu tiên,
chúng ta tới để nói rõ một chuyện.”
“Chuyện gì?” Liễu Bình hỏi.
“Thẻ Bài Sư Thời Gian trước đó ngươi giết chết vốn là nhân viên dự bị của
chúng ta, nhưng hắn không tuân thủ mệnh lệnh, tự tiện tập kích ngươi.” Người
đeo mặt nạ Hắc Ám nói.
“Thì ra là thế, các ngươi muốn báo thù cho hắn sao?” Liễu Bình hỏi.
“Một tên không nghe theo lệnh sẽ hại chết mọi người vào bất cứ lúc nào, cho
nên sau khi chúng ta phát hiện đầu đuôi mọi chuyện, cũng không có ý định báo
thù, nhưng phải nói rõ chuyện này để tránh ngày sau xuất hiện vấn đề không
cần thiết.” Hôi Cẩu nói.
“Như vậy —— Các ngươi đuổi theo, chắc không phải chỉ vì muốn nói với ta
chuyện này đúng không.” Liễu Bình nói.
“Trên thực tế, chúng ta muốn ngươi gia nhập đoàn đội của chúng ta.” Tinh Thần
nói.
Danh Sách Chương: