Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Liễu Bình."
Giọng nói của Andrea bỗng vang lên.
"Làm sao vậy?"
Liễu Bình hỏi.
"Hình như ta có được bổ sung sức mạnh không tồi... Là Thần Thánh Trắc,
nhưng lại mạnh hơn Thần Thánh Trắc bình thường, có chuyện xảy ra gì vậy?"
Andrea nói.
Một hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trên hư không: “--Thù lao đến từ ủy thác
của chúa tể toàn trí toàn năng."
Liễu Bình cảm thấy hơi hứng thú.
Đúng rồi, tất cả những chuyện vừa rồi đều xảy ra trong đầu hắn, chỉ là một ý
niệm mà thôi.
Tất nhiên Andrea không biết điều này.
Còn không biết loại thù lao này rốt cuộc là cái gì, mà lại hắn thay lão cứu vớt
toàn bộ Thần quốc.
Liễu Bình hỏi: “Đây là hạt giống sức mạnh thần thánh, nó sẽ áp sát phong cách
chiến đấu của ta –– không ngờ lại chạy đến chỗ ngươi, loại sức mạnh này thế
nào? Có thể giúp đỡ ngươi không?"
"Đương nhiên là có, ngươi có nhớ không, ta có thể triệu hoán các loại binh khí
chiến đấu cho ngươi."
Andrea nói.
"Nhớ."
Liễu Bình nói.
"Hiện tại binh khí mà ta triệu hoán đều được căn nguyên hệ thần thánh gia trì,
uy lực tăng lên không biết bao nhiêu lần."
Andrea nói.
Trong hư không thỉnh thoảng hiện ra tùng thanh binh khí tạo hình khác nhau,
tỏa ra khí tức cổ xưa mà tang thương.
Khác với trước đó là -- Hiện tại bên ngoài chúng đều được một lớp ánh sáng
thánh khiết hơi mỏng bao phủ.
Liễu Bình tùy tiện túm ra một thanh chủy thủ, nhẹ nhàng đâm một cái vào hư
không.
Chủy thủ lập tức hóa thành mấy trăm hư ảnh gào thét thê lương, liên tục đâm
đánh mấy ngàn lần vào hư không.

"A... Đây là năng lực vốn có của chủy thủ này hay sao?"
Liễu Bình hỏi.
"Liên tục đâm đánh là năng lực vốn có."
Andrea nói.
"Vậy Thần Thánh Trắc gia trì vào thì gia tăng năng lực gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Xem này!"
Andrea nói.
Chỉ thấy trong mảnh hư không kia đột nhiên xuất hiện một rồi lại một hư ảnh
chủy thủ, chúng không ngừng đâm đánh qua lại.
Khác với trước đó là, những hư ảnh chủy thủ đó đều biến thành màu xanh đậm.
"Rõ ràng công kích đã kết thúc, lại có thể đột nhiên xuất hiện, liên tục đâm thêm
mấy ngàn lần."
Andrea nói.
"Tựa như mai phục... Nhưng, chỉ tăng cường một chút như vậy thôi à?"
Liễu Bình hỏi.
"Mỗi lần đâm đều ẩn chứa một loại độc thần thánh, lần nào cũng không giống
nhau, có tất cả mấy ngàn loại, sau khi chồng lên nhau thì uy lực càng gia tăng
độc tố loại đơn."
Andrea nói.
"Thần Thánh Trắc còn dùng độc? Sao ta không nhớ có chuyện này?"
Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.
"Đây là sức mạnh căn nguyên của Thần Thánh Trắc, nó căn cứ tính tình người
sử dụng mà tiến hành hiện hóa –– nói cách khác, dạng người nào dùng nó thì nó
sẽ hiện hóa thành dạng đó."
Andrea cố nén cười mà nói.- - Người sử dụng sức mạnh này là Liễu Bình.
Liễu Bình lập tức nói: “Quả nhiên không tồi, sau này Thần Thánh Trắc chúng ta
cũng có độc để dùng, nhưng hiệu quả độc tố như thế nào?"
"Nếu là kẻ địch tà ác bị đâm trúng, lập tức sẽ bị kịch độc trí mạng tổn thương."
Andrea nói.
"Nó chỉ là độc tố, làm sao phán đoán đối phương có phải kẻ địch tà ác hay
không?"
Liễu Bình ngạc nhiên hỏi.
"Khi có người phản đối người thì hắn chính là kẻ địch tà ác."
"... Rất tốt, cái này rất thông minh."
ễ ắ ắ ấ
Liễu Bình buông chủy thủ ra, tùy tiện nắm một cái, lại bắt lấy một thanh trường
kiếm.
Trường kiếm bị hắn ấn một cái, cả thân kiếm bay ra ngoài, suýt nữa đã đâm vào
cửa.
Liễu Bình hoảng sợ, vội vàng vung tay lên, thu binh khí lại.
"Quá... Đánh bất ngờ."
Hắn lẩm bẩm.
"Đúng vậy, chuôi kiếm vừa rồi bay ra sẽ hóa thành bom thần thánh."
Andrea nói.
"Hiệu quả?"
Liễu Bình hỏi.
"Có hơi giống như đạn hạt nhân."
Andrea nói.
"Vậy chẳng phải nổ luôn cả ta à?"
"Nó chỉ làm nổ tồn tại tà ác... Bởi vì người sử dụng nó, nó mới có loại năng lực
áp sát với bản tính cá nhân của ngươi."
Liễu Bình rơi vào trầm mặc.
"Ngươi xem cái này, ta cũng tò mò nó vào tay người thì sẽ phóng ra đặc tính
thần thánh gì."
Andrea lại thả ra một thanh binh khí khoa kỹ trắc.- - Đó là một loại hoả tiễn một
phát khiêng vai kiểu cũ.
Liễu Bình khiêng hoả tiễn lên vai.
"Thế nào?"
Hắn hỏi.
"Hừm... Nó hiện hóa ra một loại sức mạnh thần thánh, khi người ấn nút phóng
ra thì có thể lập tức trở lại một nơi an toàn-- Nó biến thành công cụ chạy trốn."
Hình như Andrea cảm thấy rất hứng thú, không ngừng lấy ra các loại binh khí
từ hư không, muốn chọn ra binh khí kỳ quái nhất trong đó để Liễu Bình sử
dụng.
Liễu Bình nhìn chăm chú vào các loại binh khí không ngừng xuất hiện chung
quanh, một lúc sau, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Cái tên kia bảo ta đừng từ bỏ
chức nghiệp pháp sư cận chiến... hiện tại ta đã hơi hiểu ý lão rồi."
Đêm.
Yên tĩnh.
Liễu Bình đi qua đi lại trong phòng một vòng.
ấ ể
Hình như bọn quái vật rất lợi hại, cả chúa tể toàn trí toàn năng cũng phải giả
chết, nhưng hắn còn chưa thật sự giao thủ với bọn chúng.
Hắn chưa từng giao thủ nên luôn cảm thấy hơi ngứa tay -- Cho dù là đánh
không lại.
Cũng không biết những quái vật đó xem như tồn tại thuộc cấp bậc nào trong thế
giới Ác Mộng, càng không biết văn minh và xã hội được dựng nên từ bọn chúng
như thế nào.
Liễu Bình dừng bước bên cửa sổ, nhìn về phía thành thị hắc ám bên ngoài.- - Có
thể nói đây là lần đầu tiên thật sự thâm nhập vào thế giới của lũ quái vật Ác
Mộng.
Thật ra có rất nhiều chuyện có thể làm, rất nhiều bí mật có thể thăm dò.
Nhưng hiện tại có một việc là gấp nhất -- Mãi đến giờ phút này, hắn còn không
biết rốt cục “Hiện hóa"
là như thế nào.
Các bạn học biết chuyện này đều đã chết.
Trước khi ngày mai đến, hắn phải biết rõ “Hiện hóa"
là cái gì.
Liễu Bình nhìn ra trước cửa.
Cánh cửa -- Đang đóng lại.
Cửa sổ cũng đóng lại.
Nhưng không sao cả.
Liễu Bình đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng mở then cài ra.
Gần như trong nháy mắt, chữ nhỏ thiêu đốt đã hiện lên trong hư không, đưa ra
thuyết minh chiến đấu tương ứng: “Ngươi phóng thích sức mạnh “Đặc hiệu sư,
cũng rót Lừa gạt vào đặc hiệu, khiến của sổ nhìn như chưa mở ra."
"Ngươi lấy hiệu quả Đặc hiệu sư vờn quanh mình, khiến bản thân và hoàn cảnh
hòa hợp thành một thể."
Liễu Bình nhìn lướt qua, thả người nhảy ra ngoài, lập tức ra khỏi cửa sổ, nhẹ
nhàng đáp xuống sân.
Chỉ thấy cả sân có bãi cỏ, có cây cối, có hàng rào, còn nuôi mấy con chó, bố trí
hoàn toàn dựa theo thói quen của nhân loại.
Trong sân không có người.
Liễu Bình quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy cổng biệt thự chỉ hờ khép, bên
trong truyền đến tiếng nói chuyện.
"Nếu hắn không thể hiện hóa, nhớ kỹ cho ta một miếng."
"Yên tâm, tất cả làm theo quy định, cánh tay hắn là của ngươi."
"Vậy thì được, ta cáo từ trước."
Cánh cửa mở ra.
Liễu Bình thấy một nam tử đeo kính đen đi ra

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK