Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam sinh vóc dáng cao lớn cột hai mươi mốt cái đầu lại với nhau rồi dùng gậy
đâm xuyên qua, thân thể chợt lóe rồi bay vút về phía Bắc.
Hắn ta lướt qua rừng rậm, núi cao, sông dài, cuối cùng phát hiện mục tiêu ở một
mảnh thảo nguyên tuyết trắng xóa.
"A ha, nhân lúc người khác còn chưa phát hiện, ta phải tiến hạ thủ vi cường!"
Trên không trung vang lên một tiếng hú gọi sắc bén.
Oanh!
Nam sinh vóc người cao lớn trực tiếp đâm ra một cái hố to trên mặt đất, sau đó
nhảy ra, vẫy tay nói với lão giả ở đối diện: “Lão đầu, chào ngươi."
"Chào ngươi, ngươi là ai?"
Lão giả không xác định mà hỏi.
"Ta tới săn thú, chưa từng thấy trang phục trên người người bao giờ, ngươi là
chức nghiệp giả mới à?"
Nam sinh vóc người cao lớn hứng thú bừng bừng mà nói.
Lão giả nhìn mấy chục cái đầu bị đâm xuyên sau lưng nam hài, vẻ mặt dần dần
nghiêm túc lên.
"Ta chỉ vô tình xâm nhập nơi đây, còn người là người từ đầu đến?"
Lão hỏi.
"Đừng hỏi, chúng ta đánh súng thật đạn thật với nhau đi."
Nam sinh nói.
Hắn ta buông cây gậy đâm đầu người ra, đứng dậy đánh về hướng lão giả.
"Làm càn!"
Lão giả quát lên một tiếng, vung cây gây chống lên rồi thả ra một con phượng
hoàng được lửa bao quanh để đón lấy nam sinh.
"Ma pháp sư? Thật là chức nghiệp già cỗi."
Nam sinh thất vọng mà nói.
Nhưng tốc độ của hắn ta trở nên càng nhanh.- - Giống như phát hiện một điều
quá không thú vị, muốn tăng nhanh tốc độ để giải quyết nó cho xong.
Phượng hoàng lửa hung hăng nện lên người hắn ta, hóa thành ánh hào quang
lóng lánh.
Nam sinh lại không có bất cứ thương tích nào.
Hắn ta lập tức xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngọn lửa, cánh tay hóa thành tàn ảnh
sắc bén mà thon dài xẹt qua cổ lão giả.

Lão giả lập tức thân đầu tách rời.
Máu văng đầy đất.
"Cũng được, lại dẫn đầu một điểm."
Nam sinh nhảy nhót tiến đến, nhặt cái đầu lên rồi cột những cái đầu khác lại với
nhau.
Hắn ta đang muốn rời đi thì bỗng quay đầu lại thoáng nhìn những vết máu trên
mặt đất.
Chỉ thấy tất cả vết máu kia tụ lại với nhau, hóa thành một ký hiệu vặn vẹo.
"Hả? Đây là cái gì?"
Nam hài cảm thấy hứng thú mà lẩm bẩm.
Hắn tu suy nghĩ, sau đó lấy ra vài đầu người rồi nhìn nhìn, chỉ thấy trên đầu bọn
họ lần lượt hiện ra các phù văn khác nhau.
Tất cả phù văn chợt lóe lên, cứ như đang cộng minh.
"Pháp trận truyền tống? Hình như là một loại Truyền Tống Trận dị cấu thời
không của không gian thuật sư... Hiếm khi được để ý đến, nhưng nó có lợi ích
gì?"
Nam sinh lầm bầm, chợt thấy không gian dao động một hồi.
Khi hắn ta cẩn thận cảm nhận thì dao động đó lại biến mất.
Trong hư không vang lên một loạt tiếng vang động lòng người.
Âm thanh này thật tuyệt đẹp, tựa như tiếng trời, lan tỏa ra trên nền tuyết yên
tĩnh.
Nam sinh nhất thời nghe mê muội, nhưng đột nhiên trở nên cảnh giác, nhìn
thoáng qua hư không.
Trong hư không không có nhắc nhở gì.
Không phải thứ trong tập hợp thiết lập, nói cách khác, nó không phải đòn công
kích.
Chẳng lẽ nơi này còn có cốt truyện?
"... Thú vị, đây rốt cuộc là khúc nhạc gì, ta chưa từng nghe qua."
Hắn ta nói nhỏ một câu.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên cách sau lưng không xa: “Đây là kỹ năng
phiên bản chức nghiệp hoàn toàn mới, gọi là: Nếu có người nghe thấy âm thanh
thì đều bị chém chết đoạn hồn tại đây."
Nam sinh quay đầu nhìn lại -- Hắn ta còn chưa kịp nhìn thấy người kia thì chợt
thấy thân thể và linh hồn cùng bị xé rách, đánh mất tất cả cảm giác, sau đó là
hắc ám và hư vô vô tận.
Hắn ta đã chết.
ễ ổ
Liễu Bình bước từng bước một lên phía trước, nhẹ nhàng nói: “Theo đuổi vui
sướng giết chóc là phải trả giá."
Khi nói chuyện, hắn đã biến thành dáng vẻ của nam sinh.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt điên cuồng đổi mới: “Mục tiêu trước mặt gom đủ
tất cả phù văn truyền tống."
"Ngươi được truyền tống đến thế giới này."
"Ngươi phóng thích Lừa gạt."
"Giao diện thao tác anh linh đã điều chỉnh thân phận của ngươi lần nữa, kết nối
với danh sách nhân vật trước mặt để thiết lập lại thân phận nhân vật."
"Ngươi giết chết đối thủ."
"Ngươi trở thành hắn."
"Đang đổi mới giao diện, xin chờ."
"Hoàn thành đổi mới."
"Giao diện hoàn toàn mới như sau:"
"Giao diện thao tác anh linh (Bởi vì không dùng đến nên tạm thời ẩn đi)."
"Tập hợp thiết lập Ác Mộng (Biểu thị trọng điểm):"
"Đánh số: 0880."
"Thiết lập nhân vật trước mặt: Sứ đồ (dự bị)."
"Nhiệm vụ hằng năm: Thu thập đầu người."
"Khen thưởng của nhiệm vụ: Xem xét mức độ hoàn thành nhiệm vụ mà cho
đánh giá và khen thưởng cả năm."
"Thời gian còn lại: Mười một giờ."
Liễu Bình nhìn những nhắc nhở phù đó, thoáng nghĩ một chút rồi trực tiếp đứng
trên nền tuyết, chậm rãi điều tức chờ đợi.
Nơi này cực kỳ hẻo lánh, là cực Bắc của cả thế giới, trừ thảo nguyên bị tuyết
bao trùm ra thì không còn thứ gì cả.
Lúc này lại có hai hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Năng lực của ngươi: Giết
chóc làm vui đã phát huy tác dụng."
"Kết hợp chức nghiệp thiết kế sư lần trước ngươi xử lý, hiện giờ hồn lực thu
hoạch được đã không thể ức chế nữa, sắp bắt đầu tiến vào trạng thái đột phá."
Oanh -- Trên bầu trời vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Liễu Bình ngẩng đầu liếc nhìn lội quang liên miên uốn lượn, thở dài và nói:
“Tiếp tục như vậy không ổn, rất nhanh sẽ bị phát hiện..."
Hắn tập trung chú ý bầu trời, tâm thần khẽ động, kích hoạt năng lực “Đặc hiệu
sư”.
Chỉ một thoáng.
ấ ế ỗ ế ấ
Tất cả động tĩnh kiếp lỗi trong hư không biến mất.
Cho dù toàn bộ thiên kiếp đang từ từ triển khai, nhưng bên ngoài đã không thể
nhận thấy được động tĩnh thiên kiếp nữa rồi.
Hắn đang tiến hành che giấu từ gốc rễ.
So với đặc hiệu thiên quốc mà hai người trước đó phóng ra trong thông đạo thì
đặc hiệu của Liêu Bình cao minh hơn nhiều, Liễu Bình lại thả người giả ra lần
nữa, ném nó đến mặt đất cách đó hai mươi mét.
Một lôi cầu giáng xuống, hung hăng đánh vào người giả, vẩy ra từng lôi quang
vặn vẹo.
"A, cách mình gần quá, lỡ như đụng phải người thì sẽ rất đau."
Hắn nói thầm rồi lui về phía sau ra một khoảng.
Bỗng nhiên.
Trên trời cao có vài bóng người bay tới, đáp xuống cách đối diện Liễu Bình
không xa.
Đó là mấy tên thiếu niên khác.
"0880, ngươi đã giết hai mươi hai chức nghiệp giả, thật nhanh đấy."
Một thiếu niên cầm đầu nói.
Tên giao diện hiện ra cấp bậc của hắn ta: “0901."
Liễu Bình nhìn nhìn vị trí bọn họ đứng, lại liếc nhìn vị trí kế bên cách phía
trước bọn họ mấy thước thêm vài cái.
Bọn họ cách phạm vi thiên kiếp bao phủ chỉ có mấy mét.
"Ngươi nhìn cái gì?"
Thiếu niên cầm đầu nhạy bén nhận ra ánh mắt của Liễu Bình, cũng liếc nhìn
qua bên cạnh một cái.
Hắn ta không nhìn thấy cái gì cả.- - Sức mạnh “Đặc hiệu sư"
hoàn toàn che lấp thiên kiếp, cho nên bọn họ cũng không biết bên cạnh xảy ra
chuyện gì.
Nhóm người này đứng bên cạnh trường thiên kiếp, lấy dáng vẻ kiêu căng ngạo
mạn bắt đầu nói chuyện với Liễu Bình.
"0901, các ngươi có chuyện gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Giao động đầu người lấy được ra đây, nếu không người sẽ chết ở chỗ này."
Thiếu niên cầm đầu nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK