Gió đang lưu động.
Trong hư không, những vết rạn chi chít hoàn toàn biến mất.
Tất cả trở về quỹ đạo.
Tất cả mọi thứ nằm trên tuyến thời gian trở lại vị trí cũ, tiếp tục vận hành về
phía trước dựa theo quỹ đạo thời gian, không gian, vận mệnh và luật nhân quả.-
- Hoặc có thể nói không phải “Vận hành”, mà là “Hiện ra”.
Liễu Bình thay thế Cựu Thần, trở thành bộ phận được hiện ra trong những
chuyện kế tiếp.
Giờ phút này, hắn đã trở thành Luyện Ngục Cựu Thần kia -- Lao ngục chi khóa,
thần chủ của lửa và sương mù!
"Thật suy yếu... Ta không ngờ Luyện Ngục Cựu Thần đã suy yếu tới mức độ
này..."
Liễu Bình lẩm bẩm, trong mắt dần hiện ra ánh lửa dâng trào.
Sau khi kế thừa thần vị này, hình như hắn có thể nhìn thấu hư không và thế giới,
trực tiếp xuyên qua Vĩnh Dạ Thần Trụ, ánh mắt dừng lại trên thế giới Luyện
Ngục.
Ở thế giới Luyện Ngục, có mấy chục thần quang lấm tấm..
Sau khi năm vị Cựu Nhật thần linh đó chết, thân thể biến thành thần lực rơi vãi
khắp trong Luyện Ngục, từ đó khiến Luyện Ngục ra đời hơn mười vị tân thần.
Bắt đầu từ thời khắc chúng bỏ mình, Cựu Thần thoái vị, tân thần tiếp quản thời
đại.
Hiện giờ.
Vị thần chủ lửa và sương mù này gần như mất đi tất cả sức mạnh, chỉ có thể kéo
dài hơi tàn trong con sông dài thời gian, chờ đợi thời đại thay đổi.
Nó đang chờ đợi -- Thời khắc mà chủ nhân Luyện Ngục thức tỉnh.
Đáng tiếc nó còn chưa chờ được thì đã tử vong, không thể không nhường thần
vị cho Liễu Bình.
"Ta có một tin tốt và một tin xấu, người muốn nghe cái nào?"
Liễu Bình hỏi.
Trên thẻ bài màu xám, linh hồn Cựu Thần lộ ra một tia bất đắc dĩ, nói: “Ta thích
tin tốt."
Liễu Bình nói: “Tin tốt là ngươi không cần lo về chuyện sống lại, chỉ cần lẳng
lặng chờ đợi trong sách thẻ tử vong của ta, chờ ta có cách thì nhất định sẽ giúp
người sống lại."
"Vậy -- Tin xấu thì sao?"
ầ ẩ
Cựu Thần thật cẩn thận hỏi.
"Chỉ sợ ta phải dùng thân phận này một khoảng thời gian... Nó rất quan trọng,
có thể nói là quan trọng nhất."
Liễu Bình nói.
"Chỉ có thể như thế."
Cựu Thần thở dài và nói.
"Nhưng còn có một tin tốt -- Bộ bài của ta tên là “Vui sướng, ở bộ bài này,
người có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, khiến cảm giác mệt mỏi trên linh hồn được
giảm bớt."
Liễu Bình nói.
Cựu Thần nhìn khắp bên trong thẻ bài.
Chỉ thấy thẻ bài này đầy những con sông hình thành từ dung nham, chung
quanh phủ kín núi lửa, thường dâng lên khói đặc, cứ như sẽ phun trào vào bất
cứ lúc nào.
Cựu Thần bước bước từng bước đi vào con sông dung nham, lẳng lặng trôi nổi
trong đó, phát ra một tiếng than nhẹ vui sướng.
"Vậy ta nghỉ ngơi tại đây, hy vọng sớm ngày đợi được tin tốt của ngươi."
Nó thả lỏng mà nói.
"Được, gặp lại sau."
Liễu Bình nói.
Hắn thả thẻ bài vào sách thẻ, lại cất sách thẻ đi.
Hiện tại làm sao bây giờ? Hắn đã tiếp nhận nhiệm vụ của trang viên, tới đây mê
hoặc Cựu Thần.
Kết quả hắn trở thành Cựu Thần.
Chuyện này giải thích ra thì quá phiền phức, hơn nữa có quá nhiều điểm đáng
ngờ, tuyệt đối không phải lừa gạt một chút là có thể giải quyết.- - Đây là sự kiện
trọng đại trong lịch sử, sẽ có vô số tồn tại đi đi về về mà xem kỹ.
Nếu lui một bước.
Chẳng lẽ hắn còn phải sắm vai vị Cựu Thần này, đi đối mặt với chính hắn khi
vừa tiến vào Vĩnh Dạ?... Không.
Như vậy có vẻ quá vụng về, rất dễ bị người ta quản chế.
Con thỏ bỗng lên tiếng: “Liễu Bình, có không ít người đang tới gần nơi này."
"Đã biết."
Liễu Bình lên tiếng.
Lúc này không kịp cẩn thận suy xét nữa, hắn trực tiếp quyết định, giơ tay ấn lên
Trấn Ngục Đạo.
ấ
Trường đao nhẹ nhàng chấn động.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn: “Ngươi
phóng thích uy năng vỏ đao Trấn Ngục: Hư Thần."
"-- Triệu hoán một người khác của thời không song song, chiến đấu vì người
trước khi người dùng Trần Ngọc Đao công kích, hơn nữa có thể tan đi vào bất
cứ lúc nào."
Chỉ thấy một bóng dáng u ám đi ra từ sau lưng Liễu Bình, dần dần hóa thành
dáng vẻ của hắn.
Đây là một hắn khác!
"Ngươi tính làm thế nào?"
Hắn kia lập tức hỏi.
"Ngươi là ta được phân ra từ thời khắc vừa rồi, hiện tại ngươi sắm vai Cựu
Thần, ta vẫn là 0880."
Liễu Bình nói.
"Thì ra là thế."
Hắn kia nói.
Hai người vốn là một, lúc này tâm ý tưởng thông, lập tức phối hợp ăn ý.
Đặc hiệu Cựu Thần trên người Liễu Bình từ từ biến mất.
Mà hắn của thế giới song song kia đứng bất động tại chỗ, trên người bỗng bùng
lên tầng tầng lớp lớp hư ảnh, cuối cùng ngưng tụ thành thân thể khổng lồ sinh
động như thật.- - Cựu Thần thần linh, thần chủ của lửa và sương mù.
Cựu Thần quan sát Liễu Bình, miệng phát ra âm thanh đinh tai nhức óc: “Phàm
nhân, ngươi muốn ta gia nhập thể lực của ngươi à?"
"Chỗ dựa sau lưng ta là sức mạnh Ác Mộng, nó sắp thổi quét toàn bộ thời đại,
nếu ngươi chịu gia nhập phe ta thì ta sẽ giúp ngươi khôi phục sức mạnh lần
nữa."
Liễu Bình nói.
"Sức mạnh! Ta thật sự cần sức mạnh để báo thù những tâm thần Luyện Ngục
đó!"
Cựu Thần nghiến răng nghiến lợi mà nói.
-- Diễn không tồi, nhìn còn có bài có bản lắm đấy chứ.
Trong lòng Liễu Bình âm thầm khen ngợi bản thân một tiếng.
Dù sao thì... Người có thể xuyên qua xuyên lại thời gian, biết được diễn biến,
lịch sử và nhân quả thời đại trước và thời đại trước mặt, có lẽ cũng chỉ có hắn.
"Ta sẽ cho ngươi đầy đủ sức mạnh, vậy người muốn tới với ta không?"
Liễu Bình hỏi.
Lúc này, trên vách núi chung quanh dần dần xuất hiện từng bóng dáng.
ấ ề ể ấ ề
Có rất nhiều chức nghiệp giả của tiểu tử khác, rất nhiều quái vật trong Vĩnh Dạ
và một ít tồn tại không biết lai lịch.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Luyện Ngục Cựu Thần mở miệng với
giọng nói ồm ồm: “Một tai nạn xưa nay chưa từng có sắp bùng nổ ––"
"Cũng được, vào thời khắc trước nay chưa từng có này, nếu người đại diện cho
thời đại mới, vậy để nó tiến đến đi!"
"Rất tốt, từ giờ trở đi, ta chính là minh hữu của ngươi."
Liễu Bình nói.
Tiếng nói vừa dứt.
Chung quanh im ắng một hồi.
Hình như... Không có chuyện gì xảy ra.
Liễu Bình và “Luyện Ngục Cựu Thần"
quay mặt nhìn nhau, đều có chút xấu hổ.
Lẽ ra vào thời điểm này nên có nhân vật lớn nào đó xuất hiện, hoặc là có danh
sách kích hoạt, hay là xảy ra dị tượng gì mới đúng.
Nhưng mà... Hình như quyết định đồng minh được xác định một cách bình đạm
vô vị như vậy.
"Sức mạnh! Nếu chúng ta trở thành đồng minh, vậy sức mạnh ngươi hứa hẹn
đâu? Ta không nhìn thấy nó!"
Luyện Ngục Cựu Thần quát.
Liễu Bình lập tức thầm vỗ tay trong lòng.- - Vào thời điểm này, dưới sự vây
xem của các loại quái vật có thể nói là cường đại trong Vĩnh Dạ, thậm chí còn
có trinh sát đến từ Luyện Ngục.
Nếu thể lực Ác Mộng chỉ mê hoặc Luyện Ngục Cựu Thần trên lời nói thì hành
động đó sẽ trực tiếp trở thành nhạo báng.
Tên chủ trang viên kia sẽ để mặc chuyện như vậy xảy ra sao?
Danh Sách Chương: