Liễu Bình ngoắc tay.
Ba tiếng vang liên tiếp vang lên, ba con côn trùng hóa thành thẻ bài màu đen rơi
vào trong tay của hắn.
Từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Dựa theo Tam Phân Thăng Cấp Pháp, Hồn lực của ngươi chuyển đổi thành
điểm kinh nghiệm, tỉ lệ phần trăm hiện tại là: ]
[130%.]
[Ngươi có thể thăng cấp bất cứ khi nào.]
Liễu Bình đọc xong, nói: "Nếu như vào lúc khác, có lẽ ta sẽ cảm thấy rất thú vị,
vội vàng muốn xem xem tiết điểm thực lực của Thẻ bài sư là thế nào."
"Thế nhưng hiện tại..."
Hắn đi tới trước mặt Hoa Tình Không, nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói:
"Xin lỗi, chúng ta tới hơi chậm, làm cho nơi này biến thành một cái bẫy."
Giọng điệu của hắn ẩn chứa chút ảo não, cũng hơi mất mác.
Hoa Tình Không yên lặng lắng nghe.
Liễu Bình thở dài, bước tiến về phía trước, đón gió tuyết mà đi.
"Cô có lạnh hay không?"
"Đáng lẽ ta và Libertas có thể tới sớm hơn, thế nhưng nửa đường gặp phải quá
nhiều chuyện."
"Hiện tại vừa lúc rảnh rỗi, ta sẽ kể lại cho cô nghe."
...
Liễu Bình liên tục nói.
Hắn nói một lần những chuyện đã xảy ra.
Hoa Tình Không chăm chú lắng nghe.
Hai người đi hơn nửa ngày, Liễu Bình cũng đã nói liên tục hơn nửa ngày.
Vào một thời điểm nào đó...
Hắn bỗng cảm ứng được điều gì đó, đặt Hoa Tình Không xuống đất.
"Ngươi ở nơi này không nên di chuyển, ta tới trước nhìn xem... hình như phía
trước có gì đó là lạ."
Liễu Bình nói xong, đón gió tuyết mà đi về phía trước.
Hắn bước từng bước trong lớp tuyết phủ thật dày, cũng không quên nói:
ế ề ố
"Tiếp tục đi về phía trước chính là di tích vương quốc Ceylon, nơi đó chính là
mục đích của chúng ta, thế nhưng ta vẫn còn chưa nghĩ ra nên làm như thế nào."
Mấy giây sau...
Hắn đã đi qua một đoạn đường tương đối dài.
Bỗng nhiên...
Từ trong gió tuyết truyền ra một giọng nói trầm ổn: "Cuối cùng cũng tìm được
các ngươi."
Liễu Bình bày ra tư thế phòng ngự, quát: "Kẻ nào!"
Phía sau Hoa Tình Không, một bóng người hiện lên.
Đó là một người đàn ông vạm vỡ cởi trần.
Trên hai tay gã là một đôi găng tay có lưỡi dao, toàn thân tản ra uy thế bàng
bạc.
"Không nên cử động, nhãi ranh, nếu không đồng đội của ngươi sẽ chết."
Tên đó uể oải nói.
Lưỡi dao sắc bén cứa nhẹ lên cổ Hoa Tình Không.
Hoa Tình Không cúi đầu nhìn tới, thế nhưng lại không làm ra bất cứ phản ứng
nào.
"Ngươi không nên động tới cô ấy, tới cùng thì ngươi là ai?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta chính là Quyền Ma, vừa mới thoát khỏi thành Cơ Giới, cho nên có thể tự do
đi vào trong cấm khu, đuổi bắt ngươi cùng đồng đội của ngươi." Quyền Ma nói.
"Ngươi muốn thế nào?" Liễu Bình hỏi.
Người kia duỗi cánh tay khác ra, vỗ nhẹ lên một bản sách thẻ.
Bụp!
Một chiếc xiềng xích bay ra ngoài, rơi xuống trước mặt Liễu Bình.
"Không muốn đồng đội của ngươi chết đi, hãy tự đeo xiềng xích, sau đó chúng
ta lại nói chuyện." Người kia nói.
"Là vì giấy thông hành cấm khu sao?" Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên, mấy thằng nhãi kích động như các ngươi, đều phải trả một cái
giá thật lớn." Người kia nói.
"Ta cho ngươi một đề nghị... hiện tại ta có chuyện rất nghiêm trọng phải xử lý,
có thể tới tối hôm nay các ngươi lại tới tìm ta hay không?"
Liễu Bình nói rất nghiêm tú, cố gắng làm ra vẻ mặt chân thành.
Người kia vươn tay, tóm chặt đầu của Hoa Tình Không, nhấc cả người cô lên.
Lưỡi dao sắc bén thì đặt tại sau đầu cô.
ố ế ế
"Đừng nói nhảm, ta cho ngươi năm giây cuối cùng, nếu không ta sẽ giết cô gái
này, sau đó lại tới giết ngươi!" Người kia nói với vẻ hung ác.
Liễu Bình liếc nhìn Hoa Tình Không, lại nhìn về phía người kia.
Hắn lắc đầu thở dài, sau đó...
Ngậm miệng lại.
Từ khi Libertas và Norton rời đi, mãi tới tận bây giờ, hắn mới ngậm miệng lại
không nói chuyện nữa.
Mà phía đối diện.
Người kia bắt đầu đếm:
"Năm,"
"Bốn,"
"Ba,"
"Hai,"
"Một!"
Liễu Bình vẫn duy trì trạng thái ngậm miệng, thậm chí còn lùi về xa xa.
Vẻ mặt Quyền Ma xuất hiện sự chế giễu, nói: "Nghe nói ngươi cầm tấm giấy
thông hành cấm khu là để đi cứu người, ta còn tưởng là ngươi rất can đảm, ai
ngờ ngươi lại bỏ mặc cô gái của mình chịu chết chứ."
"Được rồi, thật sự không thú vị, ta muốn giết chết cô gái này tại trước mặt của
ngươi!"
Gã vung nắm đấm có gắn lưỡi dao, đâm vào trái tim của Hoa Tình Không.
Dị biến, xuất hiện!
Từ trên người Hoa Tình Không bỗng có vô số chân đốt dài nhỏ sắc bén duỗi ra,
trong nháy mắt đâm xuyên người Quyền Ma, đẩy bay gã ta lên không trung, tất
cả chân đốt hóa thành tàn ảnh xoắn nhẹ, làm cho Quyền Ma hóa thành sương
mù máu tản ra trên không trung.
"Ha ha..."
Hoa Tình Không bật cười, trong đôi con ngươi tản ra ánh đỏ nhàn nhạt, ngẩng
đầu nhìn về phía sương mù máu trên không.
"Ngừng! Ngươi hãy nghe ta nói."
Liễu Bình nói.
Gió mạnh đập vào mặt, thổi tới tay áo của hắn bay tán loạn, hầu như muốn bay
lên...
"Chúng ta tiếp tục câu chuyện khi nãy nào, người này ấy mà, đúng là ta đã phát
hiện gã ta ở gần đây, cho nên mới tạm thời rời đi cô."
Liễu Bình nói.
ẳ ế ắ ố ắ
Chẳng biết lúc nào, Hoa Tình Không đã đứng trước mặt hắn, chân đốt sắc bén
chỉ kém vài centimet nữa là có thể đâm vào người Liễu Bình.
Vẻ mặt Liễu Bình không thay đổi, tiếp tục nói:
"Cô nghĩ xem, ta dẫn cô đi một đường này, làm gì còn sức mà đối phó với gã ta
nữa, cho nên chỉ hi vọng gã ta là một tên thích lười biếng, hoặc là một tên tâm
lý biến thái, muốn bắt cô để uy hiếp ta."
Màu đỏ trong hai con ngươi của Hoa Tình Không dần dần biến mất.
Cô lại để lộ vẻ mặt lắng nghe một lần nữa.
"Aiz... là do ta tới chậm."
Liễu Bình thở dài.
Phía sau Hoa Tình Không, tất cả chân đốt dần dần thu hồi lại.
Cô ấy lại biến trở về hình tượng cô gái ngoan ngoãn khi nãy, đứng yên tại chỗ,
lắng nghe lời nói của Liễu Bình.
Liễu Bình nói: "Hoàng đế Đế quốc cũng lâm vào tình trạng này, thế nhưng ta
đoán đó cũng không phải là tuyệt cảnh, chắc hẳn vẫn còn cách khác, có thể cứu
ngươi khỏi tay quái vật kia."
Hắn nhìn chằm chằm Hoa Tình Không.
Trên đỉnh đầu Hoa Tình Không, có hai hàng chữ nhỏ:
[Thể ký sinh, tù phạm.]
[Từ những gì cô ấy đã trải qua mà chúng ta biết được, trong phòng giam tại
vương quốc Ceylon, Thi trùng mà tù phạm điều khiển cũng không chỉ có một
con.]
Liễu Bình thở dài.
Mà lại có từng hàng chữ nhỏ bùng cháy vẫn hiện lên trên hư không:
[Ngươi lại kích hoạt 'Kẻ cướp kịch'.]
[Thể ký sinh sẽ tiếp tục lắng nghe lời ngươi nói, tới khi nào ngươi im lặng thì
lần biểu diễn này sẽ kết thúc.]
Liễu Bình lắc đầu, ôm lấy Hoa Tình Không.
"Mặc dù tù phạm rất lợi hại, thế nhưng năm đó ta cũng là Ma Chủ mà."
"So với tù phạm mà nói, có vẻ như Ma Chủ ta vẫn còn kém vô số cấp bậc..."
Hắn tiếp tục nói.
"Thật sự là làm người ta thất vọng mà, nói thật ta cũng cảm thấy rất hoang
mang."
"Thế nhưng là có một điều không cần hoài nghi."
"Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không bỏ rơi cô."
"Chúng ta sẽ thắng."
ế ấ ế
"Ta biết vào lúc này, nói lời như vậy có vẻ như không có bất cứ sức thuyết phục
nào cả."
"Thế nhưng cuộc sống vẫn luôn tuyệt vọng như vậy..."
"Ta phải tự động viên bản thân mình."
"Đi thôi, sắp tới rồi."
Hoa Tình Không vẫn nằm yên trong ngực hắn, lắng nghe từng lời của hắn.
Liễu Bình bước từng bước vào trong gió tuyết.
Danh Sách Chương: