Mọi người đều đi thu gom đồ, chưởng môn vẫy tay với Liễu Bình, mang theo
hắn cùng đi ra ngoài cửa.
Liễu Bình quay đầu lại liếc nhìn trên bàn.
Chỉ thấy ánh nến kia vui sướng nhảy nhảy, trên hư không hiện ra những điểm
hỏa hoa.
Cùng thời khắc đó, trong hư không hiện ra một hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Ngươi
thay đổi trạng thái của cuộc chiến vây thành này."
"Lịch sử tương ứng đã được giải khóa."
"Ngươi có thể quan sát sự kiện lịch sử phát sinh trong khoảng thời gian này của
lịch sử chân thật."
"Ba,"
“Hai,"
"Một,"
"Bắt đầu!"
Chỉ một thoáng, vô số quang ảnh hiện lên trước mắt Liễu Bình.
Hắn nhìn thấy trong lịch sử ban đầu, ban đầu Bách Linh Môn chưa phái ra quá
nhiều người, núi non phía Bắc cũng không có hắn đi quấy nhiễu giết địch, toàn
bộ huyện thành bị tà giáo vây khốn, sau đó đột nhiên bị nội gian mở toang cổng
thành.
Huyện thành bị công phá.
Mấy chục vạn người bị tàn sát không còn manh giáp, chỉ có một vài người bị tà
giáo thu lấy rồi trở thành tế phẩm.
Chỉ trong chớp mắt, đất cằn ngàn dặm, xương trắng phơi đầy thành.
Thể lực tà giáo trở nên càng mạnh hơn, mà những người tập võ phát hiện sức
mạnh nguyên tố mà mình có thể cảm ứng được đã suy nhược với biên độ cực
lớn, gần như không thể ngăn địch nổi nữa.
Tinh thể của toàn bộ thế giới chuyển biến bất ngờ.
Tất cả quang ảnh lấy tốc độ cực nhanh thoáng hiện ở trước mắt Liễu Bình.
Liễu Bình cảm thấy hơi khó hiểu.
Hiện giờ hắn đã làm lịch sử thay đổi, cũng không biết cuối cùng kết cục của thế
giới này sẽ xảy ra dạng biến hóa gì.
Nhưng hiện tại đã không thể dùng tay..
Nghi thức đánh thức Kỳ Quỷ đang được cử hành, một khi hắn thất bại thì sẽ bị
giữ lại trong đoạn lịch sử này và cùng diệt vong với nó.
ắ
Hắn nhìn lại chung quanh.
Chưởng môn chỉ dẫn theo mười mấy người cùng trở về núi, để lại phần lớn
nhân lực để tiêu diệt tà giáo đồ.
Hy vọng kết cục lần này của huyện thành có thể không giống như thế nữa.
Ba ngày sau.
Phủ Vân Sơn, Bách Linh Quan.
Liễu Bình đang lật xem một bộ quyền pháp trong phòng mình.
Bỗng nhiên, trong hư không nhảy ra từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt: “Cuộc bao
vây huyện thành đã được phá giải."
"Bách Linh Quan toàn lực xuất kích, trợ giúp quan phủ đại phá chúng tà giáo,
tiêu diệt hơn một ngàn ba trăm kẻ địch."
"Tả sứ truyền pháp của tà giáo đã lẩn trốn."
"Tìm ra hắn, giết hắn thì chiến dịch huyện thành lần này mới xem như hoàn
toàn kết thúc."
"Khi người hoàn thành cuộc chiến này, sức mạnh của Hỏa chi Pháp Tắc sẽ tập
hợp lại."
"Nó mạnh lên thì ngươi cũng mạnh lên."
Tả sứ truyền pháp? Liễu Bình không khỏi lắc đầu, trên mặt lộ ra vài phần bất
đắc dĩ.
Hiện giờ hắn đã lên núi, tu tập công pháp ở đạo quan, sao có thể tuy tiện đi tìm
Tả sứ truyền pháp kia được? Huống chi biển người mênh mông, thiên địa rộng
lớn, ai biết gã ta chạy trốn tới nơi nào? Cốc cốc cốc Bỗng nhiên, bên ngoài có
người gõ cửa.
"Vào đi."
Liễu Bình nói.
Một trưởng lão tóc trắng xoá đi vào, cười nói: “Sư đệ, đi theo ta, chưởng môn
gọi người."
"Được."
Liễu Bình buông thư, đi theo lão giả cùng bước ra bên ngoài.
Trên đường đi gặp được một vài đệ tử, họ đều ôm quyền hành lễ với hai người:
“Ra mắt Vương trưởng lão, ra mắt tiểu sư thúc.”.
Liễu Bình là đồ đệ mà chưởng môn mới thu, bổi phân cực cao, được ngồi cùng
ăn với các vị trưởng lão trong tông môn, đệ tử của các trưởng lão thấy hắn cũng
phải kêu một tiếng tiểu sư thúc.
Mấy ngày nay đã khiến Liễu Bình quen rồi.
Hắn đi theo vị trưởng lão kia cùng đi vào đại điện, chỉ thấy chưởng môn ngồi
trên một cái đệm hương bồ, đang nhắm mắt dưỡng thần.
ế
"Bái kiến sư phụ."
Liễu Bình nói.
Chưởng môn “Ừ"
một tiếng, sau đó hỏi: “Ta đã truyền Cẩm Linh quyền phổ cho con, hiện giờ đã
qua ba ngày, con có chỗ nào không hiểu không?"
Thì ra là hỏi thăm bài tập.
Liễu Bình cười cười, nói: “Người sáng tác quyền phổ này thật là đại tài."
Chưởng môn kinh ngạc nói: “Sao lại nói lời này?"
Liễu Bình nói: “Mỗi một câu của quyền phổ này đều giống bạch thoại văn, tùy
tiện đọc cũng có thể hiểu được, ý nghĩa dễ hiểu, con xem qua mấy lần là biết
gần hết rồi."
Chưởng môn và trưởng lão kia nhìn nhau.
"Con thử đánh quyền pháp cho ta nhìn xem."
Chưởng môn nói.
"Được."
Liễu Bình triển khai quyền thế, đánh ra một bộ quyền pháp trong đại điện.
Nếu là quyền pháp võ học, nhất định là có nhiều điểm tương thông với hệ thống
tri thức Tu Hành Trắc.
Bẩm sinh Liễu Bình đã cực kỳ hiếu học, vốn đã học hết các công pháp trong
thiên hạ, lại học được lục nghệ, còn được chứng kiến tri thức và sức mạnh các
Trắc ở Vĩnh Dạ, hiện giờ hắn đã thông hiểu đạo lý, sớm đã không phải ngày xưa
có thể so sánh được.
Hắn lật xem bộ quyền pháp này một lần thì đã hiểu rõ trong lòng, tùy tiện luyện
một lượt là biết được chân ý trong đó.
Thậm chí hắn còn sáng chế thêm mấy chiêu.
Lúc này vì tránh quá mức nổi bật khác người nên hắn không dùng máy chiếu tự
nghĩ ra kia.
Giây lát sau.
Hắn đã đánh xong một bộ quyền pháp.
Trong đại điện khôi phục yên tĩnh.
Chưởng môn và trưởng lão đều không nói lời nào.
Liễu Bình chỉ phải ôm quyền và nói: “Xin sư phụ chỉ điểm."
Chưởng môn liếc nhìn trưởng lão một cái.
Trưởng lão lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu.
Quyền pháp của tiểu tử này đã có thể coi thành sách giáo khoa để chỉ điểm các
đệ tử, ta còn có gì để chỉ điểm chứ? Trưởng lão không nói lời nào.
ế ễ ề
Chưởng môn ho nhẹ một tiếng, vừa nghĩ vừa nói: “Liễu Bình à, quyền của con
cũng không đánh sai, nhưng còn có vài phần trúc trắc, về sau phải luyện tập
nhiều hơn, đã hiểu chưa?"
"Thưa vâng."
Liễu Bình nói.
Chưởng môn lại nói: “Trong lúc con hành chiêu rất có khí thế, nghiễm nhiên có
khí độ của nhất phải tông sư, quả thật là tài năng luyện võ hiếm thấy, nhưng
không thể kiều ngạo."
"Thật ra không phải vấn đề của con, chỉ là bộ quyền pháp này có chút đơn giản,
hẳn là loại công pháp nhập môn."
Liễu Bình cười nói.
Chưởng môn không để lại dấu vết mà nhướng chân mày lên.
Tiểu tử này... Khinh thường công pháp tông môn à? Quyền phổ này rất lợi hại
biết không hả, vốn chuẩn bị dạy con ba năm đấy.
Được thôi, xem ra phải cho con chút bài học, để tránh con sinh lòng khinh miệt
với bổn môn.
"Liễu Bình à, nơi này có một quyển đao pháp, con cầm đi nghiên cứu nghiền
ngẫm, nhìn xem có thể luyện thành dạng gì."
Đạo pháp!
Danh Sách Chương: