Nam nhân ấn từng viên đạn vào súng lục, bật cười và nói: “Cái điệu bộ kia của
người đã hết thời, hơn nữa ngươi cũng mất đi phần lớn năng lực, chỉ còn một
phương thức tiến công nguyên thủy cuối cùng, ta sẽ dùng tính mạng của ngươi
để dạy cho ngươi một bài học."
“Không từ thủ đoạn?"
"Đúng vậy."
"Ngươi cảm thấy có thể thắng ta?"
Liễu Bình hỏi.
Nam tử vỗ vỗ hai cây súng bên hông, nói: “Ta đã từng chuyển sinh trong vô số
thế giới, luyện thành thương pháp không ai có thể địch lại, đối phó đạo thuật
của người thì không thành vấn đề."
"Vậy chúng ta thử xem."
Liễu Bình nói.
"Được thôi."
Nam tử nói.
Hai người bỗng cùng biến mất khỏi vị trí cũ.
Nếu lúc này làm thời gian trở nên đình trệ, sẽ phát hiện nam tử lấy thân thủ cực
kỳ nhanh nhẹn lướt đến sau lưng chiếc xe ngựa ven đường, hai cây súng trong
tay đồng thời bắn đạn ra.
Viên đạn vừa bắn ra khỏi họng súng thì lập tức hóa ra từng đường cong ở giữa
không trung, chia ra thành mấy trăm phát đạn ẩn chứa các loại thuộc tính
nguyên tố, che trời lấp đất mà bắn về phía Liễu Bình.
Mà Liễu Bình thì lách qua con đường, dẫm ra một tuyến xám bay tung tóe trên
mặt đất, người và trường đao hòa thành một thể, cắt phăng những viên đạn bay
mua ngay trên không trung.
Hắn xông đến trước xe ngựa, trường đao trong tay giơ lên cao cao, như sấm sét
ầm ầm giáng xuống.
Một tiếng chấn động.
Cả xe ngựa và tay súng kia cũng bị trảm thành hai đoạn.
Cách.
Thời gian mới qua một giây.
Cuộc chiến đấu đã kết thúc.
Liễu Bình thu đao lại bên hông, nói với thi thể của nam tử kia: “Xem ra điệu bộ
này của ta cũng không quá hạn."
ồ
Chung quanh yên tĩnh một hồi.
Mọi người im hơi lặng tiếng đi ra từ những căn nhà đó.
Bọn họ lấy một loại phương thức không để lại dấu vết, phá hỏng tất cả đường
lui của Liễu Bình, cũng thật cẩn thận tới gần hắn.
Liễu Bình nhìn quanh chung quanh, một tay ôm chặt nữ anh, tay còn lại thì ấn
lên chuôi đao lần nữa.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo Giọng nói của yêu tinh bỗng vang lên: “Đón lấy,
đây là giấy chứng nhận của ngươi!"
"Chúng ta dùng hết sức mạnh Hỏa chi Thánh Trụ mới miễn cưỡng truyền nó
cho ngươi."
"Tiếp theo người chỉ có thể dựa vào tài hoa của mình để tránh né nguy hiểm!"
Câu nói vừa dứt.
Một giấy chứng nhận mới tinh nện xuống dưới chân Liễu Bình.
Tờ giấy chứng nhận này bị thổi mở ra.
Chỉ thấy trên giấy có dùng bút sáp năm màu viết một hàng chữ nhỏ xiêu xiêu
vẹo vẹo: “Xét thấy tình thế gấp gáp, hiện giờ đặc biệt cho phép Liễu Bình lấy
thân phận nhân loại gia nhập đoàn hợp xướng của yêu tinh."
"Người chứng minh: Vua yêu tinh Mỗ Mỗ Mỗ."
Phanh! Giấy chứng nhận hóa thành một cầu vồng, hoàn toàn đi vào cơ thể Liễu
Bình rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Cùng lúc đó, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhảy ra: “Chúc mừng."
"Ngươi gia nhập đoàn hợp xướng của yêu tinh."
"Ngươi đạt được sức mạnh tập thể của đoàn hợp xướng yêu tinh: Vui vẻ nói
cười."
"Thuyết minh sử dụng: “Khi người và cộng sự của hát lên ca dao động lòng
người, những người đầy lòng thù hận với người sẽ tiến vào trạng thái “Vui vẻ
nói cười, lửa giận sẽ tan thành mây khói, lại còn muốn làm bạn với ngươi."
"Thù hận huyết thống và thù hận tình yêu sẽ không bị “Vui vẻ nói cười ảnh
hưởng, những kẻ địch bị ngươi giết chết người có huyết thống và người yêu vẫn
sẽ tìm người báo thù."
“Đến từ yêu tinh yêu ghét rõ ràng."
"Cho dù như thế nào, xin hãy luôn nở nụ cười."
Liễu Bình chỉ cảm thấy trên người có thêm một loại sức mạnh không rõ, loại
sức mạnh này không thể dùng bất cứ Trắc nào để giải thích, nếu nhất quyết
muốn đi phân biệt thì hình như nó là một bầu không khí làm người ta thân cận.
Lúc này đám người đen nghìn nghịt chung quanh ào tới, trong tay người nào
cũng có cầm vũ khí, đã sắp bao vây lấy hắn.
Nếu thật sự không phát động “Vui vẻ nói cười"
ễ
thì sẽ không kịp! Liễu Bình không chút do dự mà giơ trường đao lên.
Động tác của hắn làm mọi người chung quanh hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
Người nào cũng lộ ra vẻ cảnh giác, nín thở chờ đợi động tác kế tiếp của hắn.
Đương! Đương! Đương! Liễu Bình dùng trường đao đánh vào bánh xe ngựa đã
bị trảm thành hai mảnh, phát ra một điệu dân ca giàu quy luật.
Gió đêm thổi tới.
Trong tiếng đánh thanh thúy, Liễu Bình mở miệng hát vang: “Tay súng không từ
thủ đoạn –"
"Hắn không bao giờ có thể bắn súng được nữa..."
"Nếu người hỏi ta vì sao..."
Phanh! Một thẻ bài bay ra tới, hóa thành con thằn lằn Ác Mộng kia.
Thằn lằn lộ ra vẻ mặt hậm hực, đầy mặt không tình nguyện mà hát: “Bởi vì hắn
có ý đồ giết chết một đứa trẻ còn chưa tròn một tuổi."
"Trẻ con!"
Liễu Bình gõ nhịp, dùng trường đao im lặng đẩy hài cốt xe ngựa qua rồi đẩy
một cây dương cầm đặt bên trong ra.
Hắn cắm trường đao lên mặt đất, một tay ôm trẻ con, một tay nhanh chóng ấn
lên phím đàn.
Một điệu nhạc vui sướng vang lên, phủ qua gió đêm thể lương, làm ngọn đèn
không ngừng chập chờn dưới ánh hoàng hôn kia cũng tăng thêm vài phần hoạt
bát.
Đám người dần dần buông vũ khí.
Liễu Bình mở miệng hát: “A ha, tay súng này; a ha, hắn muốn giết một đứa trẻ
con"
"Các bằng hữu thân ái, các ngươi nói hắn có xấu xa hay không."
Một đại hán râu dê bè theo ngay: “Hắn là tên chết tiệt, hắn thiếu một món nợ cờ
bạc mà đến bây giờ còn chưa chịu trả;"
Tiếng phụ họa này vừa vang lên thì lập tức có một người đàn bà căm giận hát
vang: “Hắn nói lần này mình có thể lật ngược tình thế, nhưng ai ngờ hắn lại đi
đối phó một đứa trẻ;"
Giọng nói thứ ba gia nhập vào: “Nga, tay súng ác độc! Tay súng đáng chết!"
Liễu Bình liên tục ấn phím đàn, lớn tiếng hát theo: “Các vị bằng hữu, xin hãy
yên tâm, ta đã xử lý hắn, còn về nợ nần của hắn..."
Mọi người yên tĩnh lại.
Liễu Bình đặt nữ anh lên hai đầu gối, hai tay nhanh chóng gõ ra một điệu hát
dân gian thật dài, tràn ngập không khí vui sướng.
ầ ề ắ
"Chỉ cần là tiền, ta thay hắn trả, nhưng xin cho ta một ít sữa bột, bởi vì chúng ta
phải cùng nhau cứu vớt đứa trẻ này."
Mọi người lập tức hoan hô, đồng thời hát vang: “Cứu vớt sinh mạng nhỏ!"
Liễu Bình rút đao ra, cách không vung một cái.
Cách đó hơn vài trăm thước, một cái đầu người bay lên.
Danh Sách Chương: