Trong mật thất tăm tối.
Medea đứng tại trong mật thất, nhẹ giọng niệm chú ngữ.
Cửa bỗng mở ra, Aldrich vội vàng hấp tấp đi tới, lấm lét liếc nhìn Medea, khi
thấy bà ta không phản ứng gì, rồi mới đi tới trước mặt Liễu Bình.
"Cha nuôi."
Hắn ta cung kính chào.
Liễu Bình cười gật đầu, nói: "Lát nữa không nên nói gì cả, nếu không sẽ bị cho
rằng ngươi không lễ phép cùng mạo phạm."
"Dạ, cha nuôi."
Aldrich lên tiếng, thấy Lạc Tinh Thần đứng phía sau bên phải Liễu Bình, hắn ta
đi tới bên trái mà đứng.
Liễu Bình trở nên suy tư.
Tên nhãi này vẫn còn chưa biết mình là con cháu của Medea.
Cho nên ở trước mặt Medea vẫn rất mất tự nhiên, sợ làm ra sai lầm lớn nào đó.
Sau khi tụ hội tối nay kết thúc, hắn ta sẽ cưới Yana dưới sự chứng kiến của rất
nhiều đại lão trong Luyện Ngục.
Thời gian mà mình có cũng không còn nhiều lắm.
Thế nhưng phải làm sao mới có thể ngăn cản hôn lễ này lại chứ? Lúc này,
Medea đã niệm xong chú ngữ, hai tay dâng một ngọn lửa.
Bà ta bỗng giơ hai tay lên.
Ngọn lửa bay lả tả chiếu rọi hư không, tạo thành một cánh cửa to lớn cháy hừng
hực.
Ánh lửa chiếu sáng bóng tối, cũng chiếu sáng dung nhan tuyệt thế của Medea.
"Tới đi, các vị, ta mời các ngươi tới trang viên của ta."
Medea cao giọng nói với cánh cửa trước mặt.
Bà ta lùi về sau vài bước, đi tới một bên.
Mấy giây sau... Một bàn tay khổng lồ bỗng vươn ra khỏi cánh cửa, nắm chặt
khung cửa.
"Ta là kẻ tới đầu tiên sao?"
Giọng nói ồm ồm mà tàn bạo vang lên từ trong cánh cửa.
"Đúng vậy..."
Medea cười tủm tỉm: "Chào mừng ngài tới tham dự."
Trong cánh cửa, một thân hình to lớn lại dữ tợn lóe lên.
ổ ồ ế ấ
Ngay sau đó... Bàn tay khổng lồ biến mất.
Một người đàn ông mặc lễ phục màu đen đi khỏi cánh cửa, trên tay còn cầm
một đóa hoa trắng như tuyết.
"Hiến cho nàng, Medea, nàng vẫn luôn quyến rũ như vậy."
Người này mỉm cười nói.
Medea nhận lấy đóa hoa, cười nói: "Miệng người vẫn ngọt như thế, mời ngồi,
uống chút rượu trước đi, chắc hẳn những người khác cũng sắp tới rồi."
Tên kia gật đầu, bỗng nhiên thấy được Liễu Bình.
Liễu Bình nhanh chóng đạt danh hiệu "Triều Tiên Thánh Tượng"
lên, rồi lại dùng năng lực "Đặc Hiệu sư"
ẩn giấu khí tức trên người.
Tên kia liếc mắt nhìn Liễu Bình, bật cười nói: "Ta cảm nhận được khí tức quen
thuộc lại thân thiết nào đó, anh bạn này chắc hẳn cũng biết ta... thế nhưng hắn
lại ẩn giấu đi thân phận của mình."
"Ngươi nói Hắc Ám tiên sinh sao? Hắn thật đáng ghét, lại không nói thân phận
chân thật của mình cho ta biết."
Medea nói.
Liễu Bình mỉm cười nâng ly.
Tên kia cũng nâng ly theo, ánh mắt liếc qua người Lạc Tinh Thần, lập tức nét
mặt hiện ra vẻ cảnh giác.
Thế nhưng khi gã ta trông thấy Aldrich, khóe miệng lại nhếch lên.
Loại rác rưởi như này, dựa vào cái gì lại dám xuất hiện trước mặt mình? Cũng
không nhìn xem lần tụ hội này có cấp bậc gì! Năm ngón tay gã ta hóa thành
móng vuốt đen kịt, đang định làm cái gì đó, lại cảm thấy một luồng uy thế
khủng bố từ trên người Liễu Bình phát ra.
"Hi vọng ngươi có thể chăm chú quan sát đứa nhỏ đứng cạnh ta."
Liễu Bình nói.
Tên kia hơi giật mình, bỗng quan sát tỉ mỉ Aldrich một lát.
Gã ta như cảm ứng được điều gì đó, chợt quay đầu nhìn về phía Medea.
Medea cũng liếc mắt ra hiệu gã ta.
Gã ta không nói thêm gì nữa.
Thì ra là thế.
Đứa nhỏ kia lại là con cháu của Medea.
Với lại nó cũng đã có chỗ dựa là một vị đại nhân vật đã từng quen biết.
Không nên làm khó nó.
Tên kia thu hồi sát ý trên người, quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa.
Lúc này, Aldrich mới thở phào nhẹ nhõm.
Thân thể hắn ta run rẩy, mồ hôi lạnh xuất hiện trên lưng hắn ta.
Liễu Bình truyền âm hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Nhờ có cha nuôi chú ý, vừa rồi khi gã ta phát ra sát ý, con còn tưởng mình đã
chết rồi."
Aldrich nói.
Liễu Bình cười nói: "Một ngày nào đó, con cũng sẽ trở thành tồn tại mạnh mẽ
như vậy."
Aldrich hoang mang nói: "Con?"
"Đúng vậy, nếu như trong lòng con có khát vọng mạnh lên mãnh liệt, vì mạnh
lên có thể từ bỏ mọi thứ... một ngày nào đó con sẽ mạnh như nó, thậm chí sẽ
mạnh hơn cả nó."
Liễu Bình lắc lư ly rượu trên tay.
Aldrich lâm vào suy tư.
Lúc này, cánh cửa hỏa diễm lại sáng lên.
Từng vị Thần linh và ma quỷ mạnh mẽ xuyên qua cánh cửa hỏa diễm, xuất hiện
trong mật thất.
Người càng ngày càng nhiều.
Liễu Bình trang bị "Triều Tiên Thánh Tượng", lại cố ý dùng "Đặc Hiệu sư"
thả ra sóng năng lượng hùng hồn mà mạnh mẽ.
Các vị đại lão khi nhìn thấy hắn, chỉ cảm thấy thực lực của hắn rất mạnh, nhìn
qua rất quen thuộc, tựa như đã gặp qua tại nơi nào rồi vậy.
Có thể thấy được người này cũng là tồn tại cùng đẳng cấp.
Rất nhanh, không còn người nào chú ý tới hắn nữa.
Càng ngày càng nhiều người.
Ba vị nữ Thần linh liên tiếp thông qua cánh cửa, xuất hiện trong mật thất, thu
hút sự chú ý của rất nhiều người.
"Aldrich."
"Dạ, cha nuôi."
"Con có biết mấy cô kia là ai không?"
"Đương nhiên, ba người đó chính là ba vị nữ thần U Ám, Tuyệt Vọng, Độc
Thực, đều là những tồn tại cực mạnh, có thể sánh vai với chủ mẫu của chúng
ta."
"Mấy người này có đẹp hay không?"
"Đương nhiên, các cô ấy vô cùng đẹp."
ố ấ
"Aldrich, ta hơi tò mò, tại sao con lại muốn lấy một phụ nữ loài người làm vợ
của mình?"
"Chủ mẫu cần con lấy được thần vị từ trên người nàng ta... chủ mẫu nói đây là
phương pháp thành thần nhanh nhất, hơn nữa con cũng không có tư cách lựa
chọn, Yana là mục tiểu tốt nhất của con."
"Loài người... chậc chậc chậc, loài người quá yếu."
Liễu Bình nói xong, không tiếp tục để ý tới Aldrich đang ngẩn ngơ, lại nhìn về
phía Medea.
"Sao vậy, Hắc Ám tiên sinh?"
Medea hỏi.
"Vì sao tân nương của con nuôi ta lại là loài người?"
Liễu Bình hỏi.
"Mặc dù là loài người, thế nhưng vẫn là Thần linh mà."
Medea nói.
"Kết hôn với loài người để tiện? Không, người đang hại nó!"
Liễu Bình vắt chéo chân, nói.
Medea giật mình, bỗng cười nói: "Ta sẽ tự mình giải thích chuyện này cho ngài
vào tối nay."
Bà ta đi về phía cánh cửa hỏa diễm.
Aldrich nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, yên lặng cúi đầu xuống.
Đúng vậy.
Yana là con người.
Con người... Từ giai tầng xã hội mà xét, hiện tại bọn họ chính là nô lệ và thức
ăn của vạn tộc.
Mình phải kết hôn với một nô lệ! Aldrich cắn răng, lại nhìn về phía ba nữ thần
Luyện Ngục, ý niệm trong đầu thay đổi liên tuc.
Danh Sách Chương: