Đoàn trưởng nhìn chăm chú vào hư ảnh với vẻ đầy hứng thú, sau đó nói: “Tà
linh mê hoặc cấp thấp, được phái tới thử ta à, cũng được, ta sẽ tha cho ngươi."
Hắn ta rút trường kiếm ra khỏi thân thể hư ảnh.
Hư ảnh màu xanh lục thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nói: “Coi như người
thức thời, nhưng tại sao nhân loại như ngươi dám đơn độc tiến vào thế giới của
chúng ta?"
Đoàn trưởng nói: “Bởi vì các ngươi là tà linh.”.
"Hả? Có ý gì?"
Hư ảnh màu xanh lục khó hiểu hỏi lại.
"Trở về nói với lão đại của các ngươi, thế giới của các ngươi bị ta đóng lại một
ngày, nếu muốn cởi bỏ thì nhanh chóng tới bái kiến ta, vậy chúng ta còn có thể
tán gẫu một chút, thậm chí không cần chiến đấu với nhau."
Đoàn trưởng nói.
Hư ảnh màu xanh lục cất tiếng cười to và nói: “Ha ha ha ha, nơi này chính là thế
giới tà linh, mà người lại muốn Tà Linh chi Vương của chúng ta tự mình tới bái
kiến người?
Nhân loại, ngươi đã nhận thức rõ linh hồn người chính là đồ ăn của bọn ta chưa
hả!"
"Đi truyền lại đi, đừng phụ thiện ý của ta."
Đoàn trưởng lạnh nhạt nói.
Tiếng cười của hư ảnh màu xanh lục bỗng vụt tắt, bình tĩnh nhìn đoàn trưởng
một cái.
"Là nghiêm túc..."
Nó bay về phía sau, nhanh chóng hóa thành một vệt lưu quang, lao vào trong
lâu đài kia.
Đợi mấy phút.
Một tiếng gầm gừ hung lệ vang lên từ lâu đài.
"Hình như không quá vui sướng."
Đoàn trưởng nói.
Mặt đất bắt đầu chấn động.
Một con Cốt Long dài đến mấy chục mét phóng lên cao từ lâu đài, bay về
hướng đoàn trưởng.
Cả người nó tỏa ra quỷ hỏa lục sắc, tạo ra một đuôi lửa thật dài trên bầu trời.
ố ố ấ ế ồ
Oanh! Cốt Long đáp xuống mặt đất, xếp cánh lại rồi quan sát nhân loại nhỏ bé
trước mặt.
Ngọn lửa màu xanh lục trên người nó thiêu đốt tất cả mọi thứ chung quanh
thành tro đen.
"Mau cởi bỏ niêm phong, để chúng ta tiến vào chủ thế giới, nghe hiểu không?"
Cốt Long phát ra tiếng vang ồm ồm.
Ở sau lưng nó, số lượng tà linh vô biên vô hạn hiện ra trên hư không, đứng
trang nghiêm bất động.
Đoàn trưởng xua tay nói: “Chuyện này không phải vấn đề, nhưng ta cũng có
một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
Cốt Long hỏi.
Đoàn trưởng mỉm cười nói: “Đây là một cơ hội ngàn năm một thuở, ta đã từng
mất đi vật cười trong một trận chiến thảm thiết, tuy ngọn lửa của ngươi là màu
xanh lục, không quá cát lợi, nhưng rất bảo vệ môi trường hơn nữa dáng vẻ của
người nhìn không có trở ngại gì, cho nên..."
"Làm vật cưỡi của ta đi."
Toàn bộ thế giới trở nên tĩnh mịch.
Cốt Long phát ra một tiếng rít gào vang động cả núi sông, nó phẫn nộ quát: “Ta
muốn đặt linh hồn người lên ác hỏa nướng một vạn năm!"
Vô số ác linh sau lưng nó ngo ngoe rục rịch, cứ như sẽ phát động công kích vào
bất cứ lúc nào.
Cốt Long mở cái mồm to ra, bỗng bắn phụt ra một ngọn lửa màu lục đậm.
Oanh! !! Mặt đất lập tức bị thiêu thủng.
Toàn bộ thế giới bị chiếu rọi thành một màu xanh đậm.
Những ác linh tụ tập phía sau Cốt Long sôi nổi tránh né về phía sau.
Mấy phút sau.
Ánh lửa rốt cuộc từ từ lụi đi.
Tất cả những thứ trong tầm mắt của Cốt Long đều hóa thành hư ảo.
Chỉ có nhân loại kia... Tên người nhân loại nhỏ bé đang lơ lửng giữa không
trung kia không có lấy một vết thương.
Chỉ nghe hắn ta thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Ta luôn cho rằng mình rất có
lực tương tác với các ác linh, nhưng xem ra đàm phán lần này thất bại rồi."
Hắc kiếm dựng ở trước mặt, tỏa ra tầng tầng lớp lớp phù văn ám sắc.
Người đàn ông vươn tay, nhẹ nhàng búng một cái lên thân kiếm.
Đinh!
ế ế ấ
Một tiếng động nhỏ vang lên, trường kiếm chấn động không ngừng.
"Triệu hoán quân đoàn."
Người đàn ông nhẹ nhàng nói.
Thịch thịch thịch thịch thịch thùng thùng Hư không chung quanh trường kiếm
lập tức phát ra tiếng vang dày đặc, cứ như có vô số những tồn tại bị triệu hoán
đến thế giới này.
Sự thật cũng là như thế.
Một đám ác linh mang khí tức cường đại đột nhiên xuất hiện.
Chúng có thân thể nửa hư ảo nửa chân thật, hình thái khác nhau, nhưng con nào
cũng khoác chiến giáp trên người, cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, chuẩn bị sẵn
sàng tiến vào chiến đấu.
Đoàn trưởng xua tay nói: “Không cần suy xét đến cảm nhận của ta, hủy diệt thế
giới này đi."
Ở phía sau hắn ta, số lượng ác linh vô tận đồng thời phát ra tiếng hô hào đầy
chiến ý hiện ngang.
Cuộc chiến đã bắt đầu!
Phía bên kia.
Phi toa xuyên qua tầng mây, cứ bay mãi lên tít trên không trung.
Rốt cuộc nó cũng đến một căn cứ không gian Trái Đất tầm thấp lơ lửng ở giữa
không trung.
Cửa khoang được mở ra.
"Xin mời, thưa ngài Liễu Bình."
Người máy phòng sinh dẫn Liễu Bình và Lạc Tinh Thần đi thẳng đến một căn
phòng to lớn.
Một lão già râu tóc hoa râm đứng bên cửa sổ, đang quan sát thế giới đèn đuốc
huy hoàng phía dưới.
Khi Liễu Bình và Lạc Tinh Thần tiến vào, lão mới xoay người và cẩn thận đánh
giá bọn họ.
"Liễu Bình?"
Lão già đó mỉm cười nói.
"Đúng vậy, ta là Liễu Bình, không biết các hạ là?"
Liễu Bình hỏi.
"Ngươi có thể gọi ta là giáo sư Gore."
Lão già kia đáp.
"Giáo sư Gore, chào ngài."
Liễu Bình nói.
ắ ỗ ầ ố
Hắn bỗng phát hiện, trên đầu đối phương hiện ra một hàng chữ nhỏ: “Chủ nô."
Đây là ý gì? Rõ ràng là một vị giáo sư, vì sao lại là chủ nô? Liễu Bình âm thầm
kinh ngạc.
"Ta đã xem những đáp án kia của ngươi, quả thật rất có sáng tạo, hơn nữa phân
tích từ kết cấu logic và tri thức đều hết sức kín kẽ, rất không tồi!"
Giáo sư Gore nói.
"Cảm ơn ngài đã thưởng thức."
Liễu Bình nói.
Giáo sư Gore nói với giọng điệu như khen thưởng: “Nhưng mà, mấy thứ người
viết đều quá rải rác, làm người ta rất khó thấy rõ sự ảo diệu trong đó, cho nên ta
kiến nghị người và ta cùng làm một chuyện, xong việc thì ta sẽ cử đi học trường
đại học ưu tú nhất, sau đó trực tiếp tới làm nghiên cứu sinh của ta, ta thật sự rất
thưởng thức ngươi."
"Ngài muốn làm chuyện gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Là như vậy, ngươi xóa hết những thứ mà mình đã tuyên bố, sau đó chúng ta
dùng những thứ đó viết thành một bài luận văn nhất định sẽ lưu danh sử sách."
Giáo sư Gore nói.
“Cũng được, vậy sẽ càng dễ làm thế giới này chú ý."
Liễu Bình đồng ý đáp.
Lạc Tinh Thần bỗng nói chen vào: “Tác giả đầu tiên là ai?"
Giáo sư Gore nói: “Ta sẽ ghi một đoạn cảm ơn ở cuối bài luận văn, nói rõ Liễu
Bình là học sinh mà ta vẫn luôn hướng dẫn, hắn có cống hiến nhất định đối với
bài luận văn này."
Lạc Tinh Thần cười lạnh nói: “Cho nên người chuẩn bị cướp đoạt thành quả tri
thức của Liễu Bình?"
"Hắn đã có được cơ hội cử đi học đại học và nghiên cứu sinh, về sau ta sẽ tự
dẫn dắt hắn trên phương diện học thuật để lấy được thành tựu thuộc về chính
hắn."
Giáo sư Gore nhấn mạnh.
"Đây là giao dịch của ngươi?"
Lạc Tinh Thần bất mãn nói.
"Bỏ đi,"
Liễu Bình nói với Lạc Tinh Thần: “Ta chỉ lấy ra một chút hiểu biết bên ngoài
thôi, nếu để lão phát luận văn thì sức ảnh hưởng sẽ lớn hơn nữa."
Lạc Tinh Thần lộ ra vẻ mặt kiên định, nàng nói: “Ta muốn xem chi tiết của lão
trước."
ấ ấ ế ấ
Nàng rút một thẻ bài ra, lấy tay che lại, thấp giọng nói: “Nếu có sử dụng, tất cả
đều hiện lên."
Danh Sách Chương: