Lạc Tinh Thần đứng bên cạnh nhìn một lát, phát hiện tất cả đều là những con số
công thức và mô hình buồn tẻ, nàng lập tức không còn hứng thú.
Lúc này, một chậu tôm cua cay thơm ngào ngạt được bưng lên.
Sự chú ý của Lạc Tinh Thần lập tức bị dời đi, nàng trong bao tay dùng một lần
lên rồi bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Mãi đến khi nàng ăn xong toàn bộ, bắt đầu nhàn nhã uống trà, Liễu Bình mới
ngừng bận rộn.
"Không cần quan tâm đến ta, nếu người còn chưa làm xong thì có thể tiếp tục."
Lạc Tinh Thần vội vàng nói.
"Chuyện này rất buồn tẻ, cũng không thể để người ngồi đây chờ mãi được."
Liễu Bình nói.
"Không có gì, ta có thể ăn thêm một phần của."
Lạc Tinh Thần lập tức nói.
"..."
Liễu Bình.
"Cho nên người thật sự bận xong rồi?"
Lạc Tinh Thần hỏi.
"Ta có thể đóng gói một phần của vị cay, sau đó chúng ta đi về trước."
Liễu Bình đang nói giữa chừng thì bỗng dừng lại.
Chỉ thấy một phi toa im hơi lặng tiếng từ trên trời giáng xuống, ngừng lại ở ven
đường.
Cửa khoang được mở ra.
Một cô gái trang điểm khéo léo, khoác chế phục chức nghiệp đi ra từ cửa
khoang.
Cô ta lập tức đi đến trước mặt Liễu Bình, thi lễ nói: “Ngài Liễu Bình, các cống
hiến của ngài trên phương diện phỏng đoán và kỹ thuật khiến cho rất nhiều nhà
khoa học cao cấp chú ý, xin đi theo ta."
Liễu Bình và Lạc Tinh Thần nhìn nhau.
Cô gái này không có bất kỳ khí tức nhân loại nào, vừa nhìn là biết nó là một
người máy phỏng sinh.
"Ta phải mang đồng bạn của mình theo."
Liễu Bình chỉ vào Lạc Tinh Thần và nói.
"Đương nhiên có thể."
Nữ người máy mỉm cười nói.
Bên kia.
Trong một nhà xưởng bỏ hoang.
Mã Cường đứng trong phân xưởng trống trải phủ kín tro bụi, mang vẻ mặt thấp
thỏm chờ đợi cái gì đó.
Chỉ chốc lát sau.
Một người khoác áo choàng màu xám, che kín mít từ trên xuống dưới đột nhiên
xuất hiện.
"Không phải đã nói, không có việc gì thì đừng liên lạc với tổ chức sao?"
Người này vừa xuất hiện thì đã chất vấn.
Mã Cường cúi đầu khom lưng nói: “Đại nhân, thực lực của ta đã là mạnh nhất
trong cả trường, hoàn toàn có thể góp sức cho tổ chức."
"Hoàn thành các loại nhiệm vụ và tổ chức thật sự có thù lao phong phú, nhưng
hiện tại tâm tư của ngươi nên đặt ở chuyện học tập, ta nhớ bài thi văn hóa của
người trước nay chưa từng vượt qua sáu mươi điểm."
"Nhưng năng lực cách đấu của ta đã vượt qua cả giáo viên."
Mã Cường vội vàng nói.
"Đánh nhau lợi hại có ích lợi gì? Chúng ta cũng không phải xã hội đen."
Người khoác áo choàng màu xám kia ấn tay lên vai Mã Cường, nói với giọng
điệu chân thật đáng tin: “Nhớ kỹ, không có tri thức và văn hóa thì người chỉ có
thể làm tế phẩm ở giáo hội, rõ chưa?"
"Đã rõ."
Mã Cường buồn bã ỉu xìu mà gục đầu xuống.
"Được rồi, nếu không có chuyện gì khác thì người trở về đi."
Người khoác áo choàng màu xám xua tay và nói.
"Đại nhân, thật ra ta còn có một việc muốn hội báo, là về Liễu Bình."
Mã Cường lập tức nói.
"À? Chuyện gì?"
Người kia hỏi nói.
Bỗng nhiên, bầu trời bên ngoài như xuất hiện động tĩnh gì.
Người khoác áo choàng màu xám lập tức đi tới cửa, nhìn lên tòa lâu đài hùng
tráng trên bầu trời kia.
Ngay trong nháy mắt này.
Một người đàn ông có chòm râu màu trắng im hơi lặng tiếng đi ra từ hư không,
lẳng lặng đứng ở sau lưng Mã Cường.
ấ
Một cánh cửa xoay đột nhiên xuất hiện, nó xoay tròn một vòng ở giữa Mã
Cường và người đàn ông kia.
Mã Cường bị cánh cửa xoay đó cuốn vào hư không, biến mất không thấy đâu
nữa.
Mà người đàn ông kia thì đứng ở vị trí ban đầu của Mã Cường.
Gã biến thành Mã Cường.
Lúc này, trên bầu trời xuất hiện từng trận sương mù và quang ảnh.
Lâu đài hùng vĩ dần dần biến mất.
Người khoác áo choàng màu xám đi trở về, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là ảo ảnh
sao? Không giống lắm, phải trở về hỏi Đại Tư Tể một câu."
Hắn ta lại nhìn về phía “Mã Cường"
lần nữa, hỏi: “Vừa rồi người nói muốn hội báo một chuyện về Liễu Bình, là cái
gì?"
"À, không có gì, hắn rất thông minh, là một thiên tài, nhưng quá dễ làm người
ta đố kỵ, ta đoán hắn sắp bị các học sinh khác đánh tiếp một trận, đến lúc đó ta
có thể giúp một chút không?"
"Mã Cường"
nghiêm túc nói.
Người khoác áo choàng màu xám không kiên nhẫn nói: “Chỉ có chút việc nhỏ
như vậy thôi à? Tự ngươi xem tình hình rồi làm đi, về sau không được ta triệu
hoán thì đừng tùy ý liên lạc với tổ chức, cố gắng học tập đi, biết chưa?"
"Đã biết, đại nhân."
Người nọ gật gật đầu, đi ra ngoài cửa rồi lập tức rời khỏi tầm mắt của “Mã
Cường”.
"Mã Cường"
đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Giây lát sau.
Gã lộ ra vẻ mặt hâm mộ, nhỏ giọng mà nói: “Thẻ trò chơi của tên ngu xuẩn
Mãnh Hổ kia sớm bị ta trộm đi đánh qua ải mới trả về, mà tới bây giờ hắn còn
chưa phát hiện, cũng không đánh qua ải được, càng không mua thẻ trò chơi
mới, thật là vô cùng nhàm chán."
"Cho nên vẫn là đi theo đoàn trưởng chơi vui hơn...”.
"Đáng tiếc thế giới tà linh thú vị vậy mà đoàn trưởng lại đi một mình, không
thèm mang ta theo.”.
"Mã Cường"
tiếc nuối lắc đầu, thân thể bỗng nằm rạp xuống mặt đất rồi hóa thành một con
sói trắng.
ấ ắ ể
Chỉ thấy Bạch Lang giật giật cái mũi, híp mắt nói: “Hy vọng giáo hội này có thể
giúp ta đạt được một ít lạc thú."
Nó bước ra vài bước, thân thể chui vào hư không rồi biến mất khỏi mảnh nhà
xưởng bỏ hoang này.
Trong mây mù mờ mịt.
Một vệt hắc quang lặng lẽ rơi xuống đất, hóa thành một bóng dáng.
Là đoàn trưởng.
Hắn ta nhìn vào lâu đài hùng tráng phía xa, lẩm bẩm nói: “Đã bị phát hiện
sao..."
"Tuy rằng không có khả năng lắm, nhưng vì phòng ngừa bất trắc, đeo mặt nạ
vẫn làm người ta an tâm hơn."
Hắn ta lấy ra mặt nạ Hắc Ám rồi đeo lên mặt.
Giây tiếp theo.
Hắn ta nắm trường kiếm nhẹ nhàng đâm một cái về phía trước.
"A a a! !!"
Một tiếng kêu thảm thiết chợt vang lên, đâm thủng cả trời cao.
Chỉ thấy trường kiếm xuyên qua một hư ảnh màu xanh lục, nó đang không
ngừng giẫy giụa.
“Nhân loại, mau thả ta ra, nếu không toàn bộ thế giới tà linh sẽ hoàn toàn cắn
nuốt ngươi."
Hư ảnh kia không ngừng gào rống
Danh Sách Chương: