Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộ xương khô huyết sắc nhanh chóng nói: “Không kịp nói chi tiết, nếu người bị
phát hiện thì nhất định sẽ không có sức phản kháng rồi bị ăn luôn."
"Có lẽ chưa chắc."
Liễu Bình nói.
Hắn thu Bách Nạp Đao, ngược lại lấy Trấn Ngục Đao ra.
Trấn mệnh! Trường đao phát ra một tiếng vù vù trầm thấp -- “Đừng dùng chiêu
này!"
Bộ xương khô huyết sắc đột nhiên hét lên.
Liễu Bình cưỡng chế ngừng đao thế lại.
"Vì sao?"
Hắn hỏi.
"Thời gian không có tác dụng ở chỗ này, nó chỉ là một viên vô biên vô tận, thứ
ngươi chém ra cuối cùng sẽ trở về lần nữa, đến lúc này, người muốn chạy cũng
chạy không thoát."
Bộ xương khô huyết sắc nói.
Nói xong, nó nhanh chóng đứng lên và hỏi: “Ngươi biết giả chết không?"
"Cái này thì ta biết, nhưng cả thế giới song song cũng không thể tránh né kẻ
địch, dùng biện pháp thô thiển như vậy có hữu dụng không?"
Liễu Bình không khỏi hỏi.
"Ngươi giả chết đương nhiên không được, nhưng nếu chúng ta cùng giả chết thì
có hiệu quả."
Bộ xương khô huyết sắc nói.
"Ta cũng tin có đôi khi đơn giản nhất chính là hữu hiệu nhất, nhưng giả chết có
phải quá mức đơn giản không?"
Liễu Bình bán tín bán nghi mà nói.
"Không còn kịp rồi!"
Bộ xương khô huyết sắc bỗng hóa thành một ánh huyết lưu, quay chung quanh
Liễu Bình mẩy vòng.
Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt nhanh chóng hiện lên: “Ngươi đạt
được một loại “Ác Mộng chi ủng."
"Bộ xương khô huyết sắc."
"Đây là áo giáp kỳ dị lấy vật chất nguyên sinh trong Ác Mộng để chế tạo thành,
tác dụng cơ bản nhất của nó chính là che giấu thân phận nhân loại của ngươi."
"Sức mạnh khác còn cần thăm dò thêm một bước."
ấ ế ấ
Tất cả chữ nhỏ biến mất.
Liễu Bình cúi đầu nhìn lại mình.
Chỉ thấy huyết nhục lông tóc cả người hắn đều không thấy đâu nữa-- Hắn biến
thành bộ xương khô huyết sắc! Đúng lúc này, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt
xuất hiện trong lòng hắn, đồng thời bên tai cũng truyền đến tiếng nói của bộ
xương khô huyết sắc: “Mau! Cái thứ kia sắp tới rồi, mau giả chết!"
Liễu Bình không cần nghĩ ngợi đã ngã xuống mặt đất.
Hắn như một bộ xương khô -- Không đúng! Hắn chính là một bộ xương khô
nhuốm máu, im hơi lặng tiếng nằm trên mặt đất, cứ như đã chết thật lâu.
Tĩnh mịch.
Trên bầu trời.
Một ngón tay thật lớn xuyên qua sương mù, im lìm ấn xuống mặt đất, tạo ra một
cái hố thật sâu.
Ngón tay tuần tra qua lại, rốt cuộc chạm vào cái “Cây"
kia.
Lúc này ngón tay dừng lại, quay quanh cái cây “Cây"
kia, vuốt ve một hồi lâu.
Ở vị trí đầu ngón tay, một đôi mắt đột nhiên xuất hiện.
Nó lẳng lặng quan sát cái “Cây”, sau đó lại nhìn một vòng chung quanh, rốt
cuộc phát hiện bộ xương khô huyết sắc kia.
Ngón tay khẽ động, nhẹ nhàng dùng phía trên bộ xương khô huyết sắc.
Thời gian lẳng lặng trôi đi.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Đôi mắt kia hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm vào bộ xương khô huyết sắc.
Một hồi lâu sau, trên bầu trời truyền ra tiếng vọng trùng trùng điệp điệp, nghe
giống như có một tồn tại vô cùng to lớn đang nói chuyện với thứ gì đó.
Lúc này đôi mắt mới xoay chuyển, lùi ngón tay về.
Ngón tay im hơi lặng tiếng nâng lên trên, chui vào tầng tầng sương mù, không
thấy đâu nữa.
Ngón tay kia chui vào tầng mây, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Một lát sau... Liễu Bình chậm rãi bò dậy từ dưới đất, thở dài một hơi, nói: "Đó
là cái gì?"
Giọng nói của Huyết sắc Khô lâu vang lên trong đầu của hắn: "Không cần thiết
nghiên cứu thứ đó, nó là tồn tại cực độ bất tường, coi như người chỉ dùng ý nghĩ
ầ ễ
nghĩ tới nó thôi, tinh thần của ngươi cũng sẽ bị ô nhiễm."
Liễu Bình giơ tay lên quan sát.
Hắn chỉ thấy được một khung xương tay đỏ thẫm, rất dài, không có bất cứ làn
da, máu thịt nào cả.
"Cám ơn vì vừa rồi, không biết các hạ là cái gì?"
Liễu Bình hỏi.
"Ta là Ác Mộng chi Ủng, là chiến giáp độc nhất của Nhân tộc."
Huyết sắc Khô Lâu nói.
"Ngươi là chiến giáp?"
Liễu Bình hỏi lại.
"Đương nhiên, chẳng lẽ không giống à?"
Huyết sắc Khô lâu nói, tách rời khỏi cơ thể Liễu Bình, lại hóa thành một bộ
xương khô màu đỏ, lắc lư xương chậu, làm dáng người của nó hiện lên trước
mắt Liễu Bình.
"Nói như vậy, lực phòng ngự của ngươi cũng rất mạnh."
Liễu Bình nói.
"Ha ha, quá khen, thực ra năng lực của ta không thiên về phòng ngự, mà là ở
một phương diện thần kỳ khác."
"Xin hỏi, tới cùng là năng lực gì?"
"Ha, nhìn kỹ, ta chỉ biểu diễn một lần thôi, không cho phép ngoại truyền."
"Yên tâm, ta giữ bí mật rất tốt."
"Vậy thì tốt rồi."
Huyết sắc Khô lâu tiện tay rút một điếu thuốc ra, châm lửa, hít một hơi thật sâu.
Nó làm ra dáng vẻ phun khói ra ngoài.
Thế nhưng khói lại từ trong lồng ngực của nó phun ra theo khe hở của các đoạn
xương, hóa thành một vòng khói rất lớn.
"Siêu bí quyết ngực phun khói pháp... loài người không thể nắm giữ, bởi vì các
ngươi có máu có thịt."
"Thế nhưng người chỉ có loại năng lực này thôi sao? Chẳng lẽ không còn năng
lực thực dụng nào khác?"
Liễu Bình hỏi.
"Đương nhiên là có."
Huyết sắc Khô lâu nói xong, thân hình nó sụp đổ.
Từng chiếc xương sống, xương sườn, xương chậu, xương đầu, xương đùi,
xương ngón chân của nó tách ra, rơi xuống mặt đất, tán lạc đầy đất.
ể ấ ề ế
"Ta có thể phân ra thành rất nhiều bộ phận, thế nào?"
Huyết sắc Khô lâu nói với vẻ khoe khoang.
"Quá thần kỳ."
Liễu Bình nói.
Có thể nghĩ ra những phương pháp ngu ngốc như phun khói hay tách xương,
vừa mới rồi còn giúp mình một tay nữa, chắc hẳn không phải là người xấu...
Khen nó một câu, mình cũng không mất lạng thịt nào, còn có thể làm cho nó vui
vẻ chút.
"Ha ha, đúng không?"
Huyết sắc Khô lâu nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, trong nháy mắt lại ráp lại thành
một bộ khô lâu hoàn chỉnh, vỗ vai Liễu Bình, nói: "Trước kia, tất cả mọi người
đều gọi ta là 'Hồng gian, thế nhưng loài người có thể tới nơi này lại càng ngày
càng ít, thời điểm mà ta có thể phát huy tác dụng cũng càng ngày càng ít đi... từ
khi đi tới nơi hoang vu tới cả chim không thèm ị, gà không thèm đẻ trứng này,
ta cũng đã có dự định mai danh ẩn tích rồi, người gọi ta là A Hồng là được rồi."
"Tại sao người lại tới nơi này?"
Liễu Bình hỏi.
"Chờ ngươi chứ sao."Huyết sắc Khô lâu Á Hồng nói.
"Ta?"
Liễu Bình ngạc nhiên.
"Năm đó người đã hứa đưa ta đi tới thế giới ngoài tầng Ác Mộng để thăm thú, ta
rất vui vẻ nguyện ý rời đi..."Huyết sắc Khô lâu lấy một chiếc váy giáp màu đen
ra, nói: "Đáng tiếc ngươi phát hiện ra một bí mật nào đó, bí mật kia làm cho
ngươi ở vào một tuyệt cảnh không thể chạy trốn, cuối cùng người đành phải
chuyển thể rời đi, nói là muốn tìm kiếm một phương pháp có thể an toàn mà dò
xét bí mật, sau đó lại tới đây tìm ra bí mật đó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK