Ong! Gậy trúc xanh biếc đột nhiên nảy lên một chút.
Huyết Vũ lập tức mở mắt ra, vui vẻ nói: “Cảm giác có công đức tới cửa không
tồi."
Ả nắm cây gậy trúc lên đi ra bên ngoài động phủ.
Liễu Bình có chút nghi hoặc.
Thánh bia cấm kỵ đã ở trạng thái chính diện, kích hoạt “Thuật nhất nhân vạn
sinh”.
Đáng lẽ hiệu quả của “Sức mạnh Chủng Ma"
đã biến mất.- - Vì sao y còn có thể câu được thứ gì chứ? Liễu Bình đứng lên,
chậm rãi đi đến của động phủ, nhìn ra bên ngoài không trung.
Chỉ thấy Huyết Vũ cầm gậy trúc xanh biếc trong tay, nhẹ nhàng kéo khỏi hư
không một cái.
"Hả? Hình như là con cá rất lớn."
Huyết Vũ nói.
Cả gậy trúc uốn cong thành hình trăng tròn, cho nên ả dùng hết sức lôi kéo mới
túm thứ mà gậy trúc câu được ra khỏi hư không.
Liễu Bình lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, ánh mắt bỗng nhảy dựng.
Sợi tơ xanh biếc cuối gậy trúc câu lấy một nhân loại xa lạ.
"Ngươi là người nào? Phạm phải tội nghiệt gì!"
Huyết Vũ quát.
Đó là một đứa bé cả người tái nhợt, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, nhìn chằm
chằm Huyết Vũ và nói: “Ngươi hỏi ta là ai? Ta chính là người đấy."
"Ta?"
Huyết Vũ không thể hiểu được mà nói.
Đứa bé nâng tay lên, lập tức kéo ra một thanh khảm đao từ hư không.
"Nhưng hiện tại ngươi đã mất đi thẻ bài kia, cũng mất đi tư cách, để ta thay thế
người trở thành người đi."
Đứa bé kia nói xong thì thân thể lập tức thoát ly hư không, xuất hiện ở sau lưng
Huyết Vũ.
Huyết Vũ nhất thời không phản ứng kịp.- - Đối phương quá nhanh! Trong chớp
nhoáng, dưới vách núi vạn trường dâng lên cuồng phong không ngừng lao
nhanh, trực tiếp thổi bay đứa bé kia đi.
Gió mạnh như có sinh mệnh, nó cuốn lấy đứa bé rồi thổi bay vào sâu trong
không gian, lập tức hóa thành sương máu tứ tán.
ễ ế ồ
Liễu Bình hiện thân phía sau Huyết Vũ, chậm rãi thu hồi trường đao trong tay.
Huyết Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười và nói: “Đa tạ ngươi ra tay trợ
giúp... Vì sao sắc mặt người khó coi như vậy?"
"Không có gì, ngươi đi về tu hành trước đi."
Liễu Bình nói.
"Được."
Huyết Vũ lên tiếng, sau đó bay trở về động phủ.
Trên bầu trời chỉ còn lại một mình Liễu Bình.
Hắn vung mạnh cánh tay hướng tới hang động, bày ra tầng tầng lớp lớp đặc
hiệu nhằm che đậy sự tồn tại của nơi này.
"Thẻ bài ở trên tay ta."
"Đáng lẽ nàng sẽ không câu lên thứ gì bị ô nhiễm nữa... Trừ phi..."
Liễu Bình thở dài, trên mặt hiện ra sự nặng nề hiếm thấy.
Đúng vậy.
Khi “Thánh bia cấm kỵ"
quay qua chính diện, nó sẽ thêm vào một loại thuật pháp cho tà ma: Thuật nhất
nhân vạn sinh.
Là kẻ cầm cờ, Huyết Vũ có nghĩa vụ làm hàng tỉ thế giới đều hóa thành thổ
nhưỡng của tà ma.
Ý nghĩa tồn tại của ả (nó) chính là vung vẩy đại kỳ thay đổi kỷ nguyên, nghênh
đón càng nhiều tà ma càng cường đại buông xuống mảnh đất này.
Như vậy.
Rốt cục thuật nhất nhân vạn sinh dùng được bao lâu? Và có bao nhiêu chúng
sinh trở thành phần thân của nó? Hiện tại ả mất đi sức mạnh, cũng mất đi
“Thánh bia cấm kỵ”, những phân thân đó sẽ tìm tới cửa sao? Từ lời nói vừa rồi
của phân thân thì có thể nhận ra được -- Chúng nó muốn thay thế vị trí của
Huyết Vũ! Nói cách khác.
Không thể chiến thắng “Kẻ cầm cờ”, bởi vì có vô số nó.
Trừ phi giết sạch tất cả phân thân của nó.
Nhưng phân thân của nó sao lại dám liều lĩnh mạo hiểm chứ? Nó nhất định sẽ
trốn trong bóng tối, tích tụ sức mạnh, thẳng đến có nắm chắc mới hành động.
Trong lòng Liễu Bình nhảy dựng.
Không đúng.
Hiện tại Huyết Vũ chỉ có tu vi Kim Đan, thực lực yếu ớt, giết 4 quả thực là điều
quá dễ dàng! Cho nên kế tiếp -- Liễu Bình còn chưa kịp suy nghĩ tiếp thì chỉ
thấy Huyết Vũ lao ra từ động phủ, gậy trúc xanh biếc trong tay không ngừng
run rẩy.
"Lại có vụ làm ăn tới cửa, lỡ như ta đánh không lại thì người phải giúp ta."
hưng phấn nói.
"Được."
Liễu Bình nói.
Huyết Vũ vung mạnh gây trúc -- Trường câu kết nối với sợi tơ xanh biếc kéo
lên không trung, cứ như câu trúng thứ gì, đình trệ bất động ở giữa không trung.
Huyết Vũ dùng sức kéo gây trúc.
Ánh mắt Liễu Bình chóp động, tay ấn lên Bách Nạp Đao.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
"Cũng rất lớn."
Huyết Vũ kinh ngạc nói.
Ả tiếp tục dùng sức, rốt cuộc trường câu cũng theo đó mà giật giật.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Trường cấu trực tiếp xẹt qua một trường tuyến trên hư không, sau đó thu về.
"Tại sao lại không có cái gì thế này?"
Huyết Vũ kinh ngạc hỏi.
Liễu Bình không nói lời nào, tiến lên một bước che chắn ả ở phía sau.
Hư không mà trường câu cắt qua dần dần biến hình, mở ra hai bên -- Oanh! Hư
không vỡ ra một cửa động thật lớn.
"Lui!"
Liễu Bình quát lên một tiếng lớn, bắt lấy Huyết Vũ rồi bay ngược ra sau.
Chỉ thấy vết nứt trong hư không không ngừng mở rộng, hàng ngàn hàng vạn
người lao ra.
Bọn chúng dán mắt nhìn chằm chằm Huyết Vũ đứng sau lưng Liễu Bình, đồng
thời lộ ra nụ cười quỷ dị.
Một lão nhân gào rống nói: “Ả mất đi thẻ bài kia, giết ả, thay thế vị trí của ả!"
"Giết ả!"
"Thay thể ả!"
Mọi người cùng kêu lên.
Mảnh hư không này vốn nằm bên ngoài vách núi vạn trượng, vô số người hiện
thân từ hư vô, sôi nổi rơi xuống bên dưới.
Nhưng số lượng của chúng quá nhiều, tần suất xuất hiện cũng quá nhanh, cho
nên chỉ trong mấy giây ngắn ngủn mà toàn bộ vách núi đã chất đầy người.
ố ồ ấ
Những người đó giống như những giọt mưa chi chít, điên cuồng xuất hiện trong
thế giới này.
Bọn họ vừa dung hợp với nhau, vừa nhào về hướng Huyết Vũ.
"Đây là chuyện gì!"
Huyết Vũ kêu lên thất thanh.
Cho dù thần thông của ả là chém giết chúng sinh có tội, cũng không đến mức
lập tức phải giết nhiều người như vậy.- - Hơn nữa chúng đều muốn giết ả! Vì
sao? Vô số chúng sinh dâng trào rồi ngưng tụ, dần dần dung hợp thành một thể
hóa thành hữu hình.
Một quái vật huyết sắc xuất hiện trước mặt hai người.
"Giao cờ xí ra đi, ngươi đã không xứng làm kẻ cầm cờ."
Quái vật nhìn chằm chằm Huyết Vũ và nói.
Huyết Vũ cắn răng nói: “Mặc kệ ta có cái gì cũng tuyệt đối không tùy tiện giao
cho người khác."
"Vậy kết cục của ngươi sẽ giống như chúng sinh."
Quái vật nói.
Huyết Vũ cảm nhận được sức mạnh không gì sánh kịp trên người đối phương,
hận đến mức siết chặt mười ngón.
Đáng chết! Ta không có sức mạnh.
Ta không có sức mạnh để đối kháng người này! Sức mạnh a! Ta cần sức mạnh!
Huyết Vũ điên cuồng hò hét trong lòng, lại thấy Liễu Bình xoay người, vỗ vỗ bả
vai mình.
"Không có gì."
Hắn nói một câu, sau đó quay người lại rồi vung mạnh trường đao, từ từ trảm
xuống.
Trong thiên địa lập tức hiện ra một đao quang khổng lồ lộng lẫy, chém giết mọi
thứ trước mắt hai người hầu như không còn.
Con quái vật kia đã không còn tồn tại.
"Chúng ta phải lập tức đi thôi."
Liễu Bình nói.
"Đi chỗ nào?"
Huyết Vũ hỏi.
"Trốn đi, thẳng đến người có thể bảo hộ chính mình mới thôi."
Liễu Bình nói.- - Sức mạnh của cờ xí kia quá mạnh.
Nó là mấu chốt của sự thay đổi kỷ nguyên.
Nhất định không thể giao ra!
Danh Sách Chương: