Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hỗn loạn, Liễu Bình xoay tay rút lên, rút trường mâu sau lưng Từ Thắng
ra, đâm thẳng về phía xác sống.
Cú đâm này, nắm bắt thời cơ rất xảo diệu, ở ngoài nhìn tới thì như xác sống tự
động đâm tới, bị trường mâu đâm xuyên người.
"A! Ta giết ngươi! Oắt con!"
Xác sống giãy dụa điên cuồng, cũng liên tục phát ra những tiếng gào thét đầy ác
độc.
Mọi người ở cạnh cũng thấy rõ ràng, thi thể này đã biến thành màu đen kịt, toàn
thân bị ngọn lửa thiêu đốt, đang liều mạng lao về phía Liễu Bình.
Liễu Bình quát khẽ: "Phần Tẫn."
Trường mâu chấn động, thân mâu có ngọn lửa bùng lên, tiếp tục lan tới phía xác
sống, phát ra những tiếng lốp bốp.
Vài giây sau... Xác sống bị đốt cháy rụi, chỉ còn lại một bộ xương khô vẫn đang
bị trường mâu đâm xuyên.
Liễu Bình dùng mũi trường mâu chọc khô lâu, giơ cao nó lên rồi đập mạnh
xuống đất.
Âm! Ngọn lửa nổ tung! Cả bộ xương khô đều hóa thành mảnh vụn.
Liễu Bình cắm thanh trường mâu bị thiệu tới đỏ bừng xuống mặt đất: "Chết
rồi."
Tổng bộ đầu cười nói: "Nếu đốt thành tro còn không chết nữa thì chúng ta cũng
đừng giãy giụa nữa."
Rồi ông ta lại nghiêm túc, dắt ngựa tới nói: "Ta phải báo cáo quan huyện ngay
lập tức, hai mươi tên tuần bộ phong tỏa nơi này lại, không cho phép bất cứ kẻ
nào tới gần hoặc đi qua.
Liễu Bình, người đi theo ta."
"Vâng."
Liễu Bình cũng dắt một con ngựa, căn dặn Từ Thắng vài câu rồi lên ngựa đi
theo tổng bộ đầu.
Hai người vừa rời đi, các tuần bộ còn lại đều vây tới, cùng nhìn về phía thanh
trường mâu kia.
"Oa, quá nóng, cũng không biết tại sao Liễu tuần bộ lại nắm được."
"Đùa chứ, người ta đã thức tỉnh hệ Hỏa, đương nhiên có thể nắm được, về sau
đi tới đâu cũng có thể ăn được thức ăn nóng."
"Ngươi chỉ biết ăn thôi, đã quên thi thể vừa rồi đáng sợ như thế nào rồi sao?"
ế
"Aiz, nếu thật sự là do tà giáo..."
"Nơi này của chúng ta cũng phải loạn."
"Câm miệng!"
Liễu Bình và Trương tổng bộ đầu lao ngựa vùn vụt trong thành, đi thẳng tới phủ
thành chủ.
Hai người tung người xuống ngựa.
"Đại nhân, có phải là ngài đã biết được tin tức gì hay không?"
Liễu Bình hỏi.
"Điều này cũng không cần giấu ngươi... tiền tuyến đã bại trận, tà giáo đang dần
dần lan tràn tới huyện thành của chúng ta."
Trương tổng bộ đầu cau mày nói.
Liễu Bình thở dài.
"Quân bại như núi đổ, binh tướng huyện thành chúng ta cũng không nhiều, chỉ
sợ tới khi đó toàn bộ tuần bộ đều phải lên chiến trường."
Tổng bộ đầu nói.
"Chỉ dựa vào mấy tay mơ kia sao? Đây không phải chịu chết à?"
Liễu Bình nói.
Trương tổng bộ đầu cũng lắc đầu thở dài: "Chúng ta không lên chiến trường,
một khi quân đội chiến bại, cả huyện thành đều sẽ bị tiêu diệt."
Lúc này, có người từ trong phủ đi ra, chắp tay nói: "Tổng bộ đầu, mời."
Tổng bộ đầu vỗ vai Liễu Bình, nói một câu "chờ ta", rồi đi theo người kia tiến
vào phủ.
Liễu Bình uể oải trông chừng ngựa, chợt thấy ven đường có một tên ăn mày
đang nằm tại nơi hẻo lánh.
Trên người tên ăn mày này có vô số vết thương, nằm im bất động, hơi thở đứt
quãng, đã vào trạng thái hấp hối.
Khi Liễu Bình nhìn chăm chú lên tên này, có một hàng chữ nhỏ hiện lên trên
đỉnh đầu hắn ta:
[? ? ?]
[Sinh mạng pháp tắc.]
Liễu Bình tiến tới mấy bước, ngồi xổm xuống, nói: "Có còn thân nhân hay
không?"
Tên ăn mày lắc đầu, bỗng nắm chặt tay hắn, nói: "Giết một ngàn tà giáo đồ, giải
trừ hiểm nguy nơi đây là có thể cứu mạng của ta! Nhớ kỹ, nhất định phải giết đủ
một ngàn tà giáo đồ!"
Hắn ta vừa nói xong, biến mất không thấy đâu nữa.
ễ ẩ
Liễu Bình ngẩn người ra.
Giữa không trung, Thủy Thụ cười lạnh, nói: "Pháp tắc hệ Hỏa đã nguy nan tới
mức này là, vậy mà cầu xin một đứa nhỏ mười lăm tuổi như ngươi."
"Ta cũng không phải chỉ có mười lăm tuổi."
Liễu Bình nói.
Hắn đang nói, lại thấy có người đi ra từ trong phủ, quan sát bốn phía, nhìn về
phía Liễu Bình, hỏi: "Liễu Bình?"
"Đúng vậy."
Liễu Bình chắp tay nói.
"Tới đây, Phủ huyện đại nhân cho mời."
Người kia nói.
Liễu Bình đi theo người này vào trong phủ, dọc theo hành lang chạm trổ, xuyên
qua vườn hoa lẫn giả sơn, thấy được vài người đứng trước một ao hoa sen.
Một người đàn ông trung niên râu dài, thân hình thon gầy đang chắp tay sau
lưng, ngắm hoa sen.
Bên cạnh ông ta, có mấy hộ vệ mặc giáp đang nghiêm túc bảo vệ.
Trương tổng bộ đầu đứng ở một bên, vội vàng nói: "Đại nhân, Liễu Bình tới."
Một người đàn ông mặc giáp cướp lời: "Ngươi chính là người trẻ tuổi chơi lửa
đó sao? Chưa đủ lông đủ cánh đã dám tới đây làm tuần bộ, ta thực sự muốn xem
bản lĩnh của người thế nào."
Y dậm chân lao tới, tay thành hình trảo chộp về phía cổ Liễu Bình.
Bụp! Liễu Bình đẩy tay của y đi, lấn người tới trước, tay như tàn ảnh liên trảm
vào người đối phương, xoay người đá ngang, chân như roi đánh bay đối phương
ra ngoài.
Người kia rơi vào trong ao sen, hai chân điểm tới lá sen, đang định bay trở về
thì lại có một ngọn lửa bùng lên làm cho y bối rối, rơi xuống trong ao sen.
Người đàn ông mặc quân phục chắp tay kia quay người lại, kinh ngạc nói: "Chỉ
dựa vào quyền thuật cơ bản, lại có thể sử dụng tới trình độ như này, thật sự là tài
năng xuất chúng!"
Liễu Bình chắp tay cười nói: "Cám ơn đại nhân khích lệ."
Người kia lại nói tiếp: "Ta thấy người vẫn còn trẻ, thân thủ nhanh nhẹn, có dám
làm quân trinh sát, giám sát hành động của tà giáo hay không?"
"Có gì không dám?"
Liễu Bình nói.
"Rất tốt, ngươi có yêu cầu gì không?"
"Không mong gì khác, chỉ là trên tay không có quyền pháp nào quá tốt, còn xin
đại nhân ban thưởng một vài công pháp tu luyện."
ể ề ề
"Ta có một quyển quyền pháp tên là Hóa Hình', chính là quyền pháp ngũ hành
chính tông, ngươi có muốn học hay không?"
"Cám ơn đại nhân!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK