Mục lục
Nghệ Thuật Gia Luyện Ngục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong sáng kiếm có từng luồng dao động nguyên tố như vừa bị kích hoạt, đang
không ngừng tỏa ra khí tức bằng hàn đến tận xương.
Chưởng môn hơi trầm ngâm, sau đó đưa tay nhẹ nhàng búng chỗ kiếm gãy ra.
Thân kiếm lập tức đứt lìa từng khúc, chỉ còn lại chuôi kiếm trong tay, ông ta đột
nhiên hất văng ra, để lộ ra chữ nhỏ đồng thau chi chít được khắc bên trong.
Chưởng môn cẩn thận quan sát, bất giác thì thầm nhanh: “Thu Thủy kiếm
pháp."
"Đây là trấn phái kiếm pháp, để phòng ngừa tương lai nó bị thất truyền hậu thế,
vì thế tuyên khắc vào trong kiếm, khi thời gian đến, kiếm này sẽ đứt gãy."
"-- Kiếm phái Tê Hà, tổ sư để lại."
Im lặng một giây.
Trong sơn trang bỗng vang lên một loạt những tiếng cười to vui sướng.
"Tổ sư phù hộ! Tổ sư phù hộ!"
Giọng nói của chưởng môn vang vọng cả bầu trời đêm.
Cùng thời khắc đó.
Đạo quan Tường Vân, phòng ngủ của Liễu Bình.
Trên Quyển sách Đáy Biển bỗng hiện ra từng hàng chữ nhỏ: “Thu Thủy kiếm
pháp."
"Kiếm pháp này đã được truyền thừa tiếp, ngoài ra đã được thu vào quyển sách
này, ngươi có thể xem vào mọi lúc, thậm chí truyền thụ cho người khác."
"Sức mạnh của Thủy chi Pháp Tắc đạt được một chút lớn mạnh."
"Năng lực thao túng hàn băng của người mạnh lên."
"Nếu người đồng ý, công kích của người sẽ tự động mang theo thuộc tính bằng
sương, làm trì hoãn phản ứng và tốc độ của kẻ địch ở mức độ nhất định."
"Băng sương và lửa nóng người nắm giữ sẽ không là kẻ địch của nhau, chúng sẽ
cùng nhau ngăn địch."
Liễu Bình nhướng mày lên.
Truyền kiếm pháp này ra ngoài thì có được chuyện tốt này à? Hắn tùy tiện rút
trường đao của môn phái mình ra, nhẹ nhàng dựng thẳng lên.
Chỉ thấy một tầng lửa đỏ bám vào thân đao, ngay sau đó lại có một lớp băng
sưong bám vào bên ngoài ngọn lửa, trông như một kỳ quan.
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo.
Từng hàng chữ nhỏ thiêu đốt hiện lên trước mắt hắn: “Pháp tắc Tứ Thánh là
Địa, Thủy, Hỏa, Phong đã cảm ứng được nguy cơ tới gần."
ế ồ
"Kẻ địch của thế giới đang tích tụ sức mạnh, mang ý đồ lập tức hủy diệt toàn bộ
hy vọng của nhân loại."
"Thời khắc vận mệnh tan vỡ đã tới."
"Xin hãy tăng nhanh ngọn lửa hủy diệt và dòng nước truyền thừa."
"Khi người giết chóc đủ kẻ địch, bổ sung đủ truyền thừa thì mặt đất sẽ thức
tỉnh."
Tất cả chữ nhỏ chợt lóe rồi biến mất.
Bỗng nhiên.
Bên ngoài có người gõ cửa và nói: “Liễu Bình, mau, chưởng môn kêu ngươi
đến cửa đạo quan."
Liễu Bình cất Quyển sách Đáy Biển đi, bước nhanh ra ngoài cửa.
Chỉ thấy trong toàn bộ đạo quan, chúng trưởng lão và đệ tử đều hội tụ về hướng
cánh cổng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Liễu Bình hỏi một đệ tử.
Một trưởng lão xẹt qua sau lưng tên đệ tử kia, nghe vậy thì đáp: “Bệ hạ triệu
kiến, mau, không được chậm trễ!"
Mọi người giục ngựa phi nhanh trên đường phố.
Lúc này, đêm đã khuya, thế nhưng các binh lính tuần tra đã châm đuốc chiếu
sáng con đường.
Giống như có tình huống khẩn cấp nào đó.
Lý Càn Dương bỗng quát: "Kẻ nào?"
Từ trong ngõ nhỏ bỗng có vài chục con ngựa lao ra, ông lão cầm đầu nói: "Môn
chủ Cuồng Đao môn Tiến Tôn Hải, Lý Càn Dương, ngươi có biết tại sao bệ hạ
lại gọi chúng ta tới hay không?"
"Hóa ra là Quách môn chủ, ta cũng không biết, không bằng chúng ta cùng đi
gặp mặt Hoàng thượng?"
"Đi!"
Hai đội nhân mã ngang hàng cùng đi.
Cái tên mập mạp Quách Xung khi trước khiêu khích Liễu Bình tại Tụ Phúc lâu
cũng liếc qua đám người, thấy được Liễu Bình ở trong đó.
Liễu Bình cũng thấy hắn ta, cười ôm quyền, nói: "Quách huynh."
Không biết mập mạp thấy cái gì, sắc mặt tái nhợt, hừ lạnh nói: "Một quán rượu
nho nhỏ mà thôi, ta còn bồi thường được."
Liễu Bình nói: "Vậy thì tốt rồi, so tài thì so tài, mong rằng Quách huynh không
để trong lòng."
Mập mạp nói với vẻ không cam lòng: "Hừ, ta mới không thèm so đo với người,
nhân tiện, khi nào thì chúng ta lại so tài lại lần nữa?"
"Ngươi chắc chắn chứ?"
Liễu Bình kinh ngạc hỏi lại.
"Đương nhiên, ta đã học được thần công trấn phái của môn phái ta... lần này
chắc chắn có thể tùy tiện chà đạp ngươi!"
Mập mạp nắm tay nói.
Tại phần đầu của đội ngũ.
Mí mắt Chưởng môn Lý Càn Dương của Bách Linh quan hơi giật giật, quay đầu
cười nói với Môn chủ Cuồng Đao môn: "Ái đồ thiên tư thông minh, tuổi nhỏ
như vậy đã luyện thành Cuồng Phong Bách Nhị Thức Đao pháp của quý phái
rồi."
Môn chủ Tiền Tôn Hải Cuồng Đao môn cười to, nói: "Mấy trận so tài khi trước
của nó đều chiến thắng, chỉ là hôm qua không cẩn thận thiêu rụi Tụ Phúc lâu,
làm cho đối thủ chạy thoát... trở về liền quấn lấy ta đòi học mấy chiêu đao pháp
còn lại, ta nghĩ lại thiên hạ hiện này có biển, không bằng truyền sớm cho nó cho
an tâm."
Để đối thủ chạy trốn? Lý Càn Dương ngoài cười nhưng trong không cười, gật
đầu, không nói thêm gì nữa.
Rõ ràng so tài thân pháp bị thua, thế mà tên mãng phu này lại dám nói Liễu
Bình chạy trốn tại trước mặt của ta? Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, rất
nhiều tuyệt học ngày xưa đã thất truyền, phần lớn là bởi vì thiên hạ xuất hiện
chiến tranh, không ít tông sư đều chết trận, chưa kịp truyền lại tuyệt học cho đệ
tử.
Nói như vậy... Lý Càn Duong quay đầu nhìn về phía Liễu Bình.
Liễu Bình chỉ biết hai chiều đao pháp, một trong số đó lại chỉ am hiểu tránh né,
chiều thức còn lại mới có thể dùng để chém giết kẻ địch.
Nếu như gặp phải kẻ địch mạnh, đây cũng là một vấn đề.
Khi ông ta đang suy tư, mọi người đã tới Hoàng cung.
Nơi này đã có lượng lớn binh sĩ trấn thủ, chỉ để lại một con đường nhỏ đủ để
các Chưởng môn các phải tiến vào Hoàng cung.
Những đệ tử như Liễu Bình và Quách Xung, thậm chí là các trưởng lão của các
phái cũng đều ở lại quảng trường.
Một lát sau... Đại đệ tử Ma Sơn tông - Trương Bình Hà thấy Liễu Bình, đi tới
gần hỏi thăm: "Ngươi mới mười lăm tuổi, tại sao cũng tới?"
"Ta là đệ tử của Chưởng môn, sư phụ gọi ta đi theo, ta phải đi theo."
Liễu Bình trả lời.
Mấy ngày nay, hai người đã thân quen, Trương Bình Hà nói nhỏ: "Chờ một lát
người cần phải theo sát sư phụ người, không nên chạy loạn."
ế
"Ngươi biết những gì?"
Liễu Bình cũng nhỏ giọng hỏi.
"Chú ruột của ta là Giám Thiên Ti, chú ấy nói thiên địa biến đổi, toàn bộ Kinh
thành sẽ tiến vào trạng thái phòng ngự tối cao trong tối ngày hôm nay, căn dặn
ta phải cẩn thận."
Trương Bình Hà nói.
Thiên địa biến đổi? Điều này cũng hơi giống những lời nhắc nhở mà mình nhận
được từ Danh Sách.
Cũng không biết những tà vật kia muốn làm cái gì.
Với thực lực của bọn nó, kể cả trong lĩnh vực Kỳ Quỷ cũng có địa vị cực cao,
ngay cả Thủy Thụ đều kiêng kị khi nhắc tới bọn chúng.
Tại sao lại không tự mình ra tay với thế giới này? Bọn chúng đang sợ cái gì?
Liễu Bình trò chuyện câu được câu không với Trương Bình Hà, tên mập Quách
Xung lại gần, muốn so tài với Trương Bình Hà, lại bị Trương Bình Hà từ chối
thẳng thừng.
"Cái tên mập chết bầm, cũng không nhìn nơi đây là nơi nào, hiện tại là khi nào,
lại còn muốn so tài? Coi chừng Cấm Vệ quân tóm ngươi vào trong cung, thiến."
Trương Bình Hà mắng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK